
ng..
“ Tớ đưa ra lời khiêu chiến, người thấp điểm hơn trong cuộc thi loại, sẽ tự động rút khỏi đội tuyển toán…. ”
Một lời thách thức, và tôi đón nhận nó, không hề sợ hãi, tôi cười, và đi về, ra tới cổng, bác Khang đã chờ tôi ở đó…
Chap 9: Người bí ẩn
Cuối tuần tới với một sự vội vã, mọi người trong lớp, nhất là những thằng trong đội bóng đang thực sự lo lắng, vị trí của thằng Sơn để lại làm cho bọn nó rối tinh lên, các phương án thi đấu được xếp sắp lại, cả khi thằng Thắng bảo lên đá thay vị trí của thằng Sơn, còn vị trí chốt dưới thì cho thằng Tú, nhưng cuối cùng cũng vẫn không ăn thua, vì thằng Thắng cũng không phải là sở trường đá giữa.. không khí đội bóng trầm lắng…
Với tôi, cũng không khá hơn là mấy, sau vụ thách đấu với Vân, lớp học toán cũng trở nên căng thẳng hơn, với những tình huống ganh đua và bắt bẻ nhau từ cả hai phía, quan trọng là, tôi thấyVân như muốn trêu tức tôi, càng tức, nhỏ càng sướng thì phải.. nhiều lúc, tôi không thể nào giữ được bình tĩnh… tới mức thầy giáo phải nhắc nhở tôi..
Thứ 2, tuần này lớp tôi ra sân thi đấu bán kết với A1..
Thời tiết mưa phùn, ẩm ướt, đã mưa mấy ngày nay rồi, khiến cho người lúc nào cũng âm ẩm nước, ra ngoài cũng ngại, chỉ muốn ngồi trong phòng, lớp học ướt nhoẹt, toàn nước, bẩn thỉu kinh người…
Tôi chạy nhanh xuống phòng tập thể dục, hôm nay kiểm tra bóng bàn đây..
– Đức, chờ tớ với…
– À Hiền à.. tôi cười
– Uk, không Hiền thì ai, mà tớ thấy lo quá, sắp kiểm tra rồi, tí có gì giúp tớ nhé
– Cậu cứ làm y như tớ bảo, chỉ cần đỡ bóng nhẹ nhàng, mọi việc tớ lo..
– Ok
Tiết kiểm tra diễn ra một cách nhẹ nhàng, nói đúng hơn là với tôi và Hiền, khiến cho bọn con gái trong lớp có đôi chút tiếc nuối, vì ít ra, chúng nó thấy tôi với Hiền đánh quá nhẹ nhàng, trong khi bọn nó thì thê thảm..
– Cảm ơn Đức nhé.. Hiền nở nụ cười tươi trước tôi
– Cả 2 cùng cố mà, đừng nói vậy…
– Uk, hì hì
Tôi bước lên hành lang lớp, bọn nó đang nhanh nhanh chóng chóng về lớp để ôn bài, hôm nay, bọn tôi kiểm tra cả lịch sử nữa, tôi cũng chẳng vội vàng gì, nếu học thì đã học từ lâu, còn trước khi kiểm tra, tốt nhất là không nên làm gì cả, hãy cứ để cho nó tự nhiên thỏa mái đi… Tôi tựa lan can, ngắm mưa, những giọt nước long lanh, tỏa hơi lạnh từ từ chảy xuống từ những chiếc lá, đất trời mù mịt thật..
– Bác học có phong thái ghê…
– Cảm ơn, cậu cũng rỗi thật.. tôi đáp
– Đừng quên lời hẹn, ai thua thì phải rút…
– Uk, tớ không tin là mình thua
– Lúc ý phải xem kết quả mới được, đừng nói trước, bước không qua
đâu, ngã đấy
Vân cười rồi đi về lớp, cuộc gặp mặt không mong đợi này của tôi với cô bạn khó ưa này làm cho bao nhiêu cảm xúc của tôi tụt trôi đâu mất, tôi vào lớp, chuẩn bị cho kiểm tra, như vậy tốt hơn…
Trời đã khô ráo, trả lại cho không khí một cái hanh hanh, lành lạnh, nhưng ít ra hôm nay, khi tỉnh dậy, mặt trời đã bắt đầu lấp ló, và những tia nắng ấm đầu đông, đã làm cho lòng tôi ấm áp lên hơn một chút..
———————————
———————————
Tôi tới lớp, cảm thấy khoan khoái, cuộc sống mới bắt đầu vào guồng quay của nó, mọi thứ đều ổn, cùng lắm chỉ là cô bạn khó ưa kia thôi, tôi nghĩ vậy..
Lại có thư.. trong cái thanh sắt cạnh bàn, lần này, một tờ giấy khá to, chứ không phải là mẩu nhỏ như trước..
“ Cậu không hề dùng món quà mà tớ tặng, không quan tâm tới cảm xúc của tớ, và càng không quý trọng nó. Con mọt sách, cậu lúc nào cũng chỉ chăm chăm tới quyển sách dày cộp của mình, và bỏ qua hết thảy những thứ xung quanh, bỏ qua một người đã rất quan tâm tới cậu…..”
Tôi chẳng thể tin vào mắt mình, cái gì thế này, thư trách tội ư, tôi còn không biết người gửi đôi găng tay đó cho tôi là ai, họ cứ âm thầm như vậy, làm sao tôi có thể đáp lại, khi chính mình không biết được đang nói chuyện với ai nữa..
“ Một con người như khúc gỗ, không có chút cảm xúc, không có chút quan tâm tới mọi người, cậu có cái vỏ bọc khá dày, ngay cả khi, tớ muốn có cơ hội gặp cậu, để cậu biết được tình cảm của tớ, thì cậu cũng từ bỏ nó, tớ đã đợi 2 tiếng ở dưới căng tin, và kết quả, tớ phải đi về một mình… Và từ giờ, tớ sẽ coi cậu là một khúc gỗ thật sự ”
Tôi cực kì băn khoăn, không biết ai là chủ nhân của bức thư này, lúc trước, tôi không trả lời thư, và bẵng đi một thời gian sau đó, tôi cũng không thấy có thư làm phiền tôi, vậy mà sao, tới giờ, lại là những dòng chữ đầy vẻ trách móc như thế này…
Xé một mảnh giấy, tôi viết lại : “ Hãy để lại tên của cậu, nếu như cậu muốn gặp mình ” và rồi tôi bỏ nó vào trong thanh sắt, tôi cũng không lo bức thư này bị mất, đơn giản, không bà lao công nào moi tờ giấy từ trong thanh sắt ra, cái hòm thư này, bí mật, chỉ có người bí ẩn kia và tôi biết mà thôi.
– Chào mọi người…
– Chào bác học..
– Chào… Vân trả lời một cách cộc lốc
Tôi cũng không để ý lắm, tình hình ban căng như này lâu rồi, lúc trước, tôi cũng thấy khó chịu vì thái độ lúc thì lạnh như băng, khi thì phiền tới khó chịu của Vân, nhưng rồi, tôi học được cách bơ đi, kệ cho Vân làm gì mà cậu ấy muốn, và thế là, tần xuất tôi bị trêu tức cũng giảm xuống đáng kể…
– Cậu không thể ngừng nói được à… tôi hỏi
– V