
. Và cô ghét cái tên đính hôn , vì hắn mà cô phải xa gia đình để chứng tỏ bản thân mình hơn . Kim nghĩ đến Nghi , nhỏ ấy bây giờ đã có Quốc An bên cạnh . Thật là không ngờ khi người mà nhỏ ấy yêu thì suốt ngày than vãn ghét hờn . Rồi cô nhớ đến Gia Hoàng , nhớ đến vòng tay và bờ ngực to như là chỗ dựa của mình khi cô bị chuột rút . Nhớ mùi nước hoa thoang thoảng của hắn khi sáng nay hắn đã bế cô lúc cô vấp phải vỏ ốc vỡ . Chẳng hiểu tại sao lúc ấy , cô cảm thấy mặt mình nóng ran và tim mình đập mạnh chao đi mấy nhịp vì ngại ngùng . Ngạc nhiên vì nhìn thấy Hoàng đang bước đến chỗ mình . Kim đang định bước đi nhưng nghĩ rằng chẳng lẽ mình phải sợ hắn sao .
Thấy vẻ mặt đang nghênh lên của Kim bỗng khiến Hoàng vui và anh cảm thấy cô như dễ thương lạ . Anh bước lại đối diện Kim nói :
_ Không ngời cô cũng gan to như vậy . Đêm hôm mà giám đi một mình .
_ Con trai đi được chẳng lẽ con gái lại không đi được chứ .
Vỗ trán như thể vừa sực nhớ ra điều gì đó Hoàng nói :
_ À tôi quên . Cô hung dữ như vậy con trai có mà chạy mất dép . Làm sao ai giám gần chứ !
Nghe thấy vậy Kim la lên :
_ Này ông kia , mắc gì ông bình phẩm chứ ! Ông cũng vậy , nhỏ mọn như thế này cẩn thận đến già vẫn cô đơn đấy .
_ Vậy sao . Tôi với cô đều ế thì quá hợp còn gì . Khéo khi thành đôi đấy chứ .
Nghe thấy vậy , mặt Kim đỏ bừng cúi đầu như che đi vẻ bối rối của mình . Gia Hoàng thấy thế anh cười rung vai thích thú . Cô nhóc này còn quá nhỏ , làm sao để có thể làm vợ hiền dâu thảo của mẹ anh chứ .
Thấy Hoàng cười mình , Kim bự mình nói giọng quê .
_ Này , tui nói cho ông cười à . Dừng lại ngay .
Chẳng thấy Hoàng thôi cười , Kim bực mình nói sau đó giận dỗi bước đi :
_ Hừ , ông đứng đây mà cười đi . Có ma biển đang cười với ông kìa , cho con ma ấy bắt ông luôn đi . Đáng ghét !
Hoàng lắc đầu nhìn Kim bước đi . Ngó mặt ra biển anh mỉm cười nhẹ như đang hạnh phúc lắm .
VỊ HÔN THÊ BƯỚNG BỈNH (TẬP 2)
Thiên Kim ngồi trên chiếc xích đu màu trắng ngoài hoa viên. Cảm nhận cái se se lạnh thoáng qua da thịt mình , những cơn gió nhẹ và cái nắng ấm làm cho lòng cô cảm thấy bình yên lạ . Đôi khi , hạnh phúc nhỏ bé đến nỗi ta không nhận ra rằng đó là hạnh phúc . Vẫn là gương mặt của “ông thầy già” đó lại xuất hiện một lần nữa trong trí óc cô. Kim nhíu hàng mi cong đen dài , tay vô thức đặt lên ngực , nó hình như lại đập mạnh hơn bình thường nữa rồi .
Bảo Nghi rón rén bước vào , nhìn thấy cô bạn đang thất thần , ý xâu nổi lên . Hai cánh tay bất chợt đặt lên vai và tiếng động đột ngột làm Kim giật mình la oai oái lên, còn người chủ mưu thì đang ôm bụng cười nắc nẻ . Đập một cái thật nhẹ vào vai Nghi:
“ Con quỷ , hết việc làm à , làm ta suýt bay mất hồn đấy biết không?”
“ Rồi rồi , em hiểu , em xin , đừng hành hạ lỗ tai thân yêu của em nữa chị hai”
Hai cô gái cười xòa rồi ngồi chung vai trên chiếc xích đu . Thiên Kim ngồi nghe Nghi kể chuyện tình cảm của nàng và anh chàng Quốc An . Mặc dù đó chỉ là những lời giận hờn cãi vã nhưng cô chắc chắn hai người đang rất hạnh phúc .
Thiên Kim đứng trước trụ sở chính của tập đoàn Triệu Gia đồ sộ . Cô đúng là đãng trí mà, nhà trường đã sắp xếp cho cô làm thực tập sinh nghiên cứu một năm ở đây . Mà cô cứ ở nhà đợi giấy báo , cũng may nhỏ bạn rắc rối đã nhắc nhở . Tuy tội nghiệp hệ thống thị giác của cô đã bị hành hạ một cách dã man .
Lên đưa giấy cho cô tiếp viên xinh đẹp , sau đó ngồi chờ gần nửa tiếng đồng hồ . Sao cô cảm thấy như mình bị người ta trêu trọc , rõ ràng nói vị tổng tài đó không bận mà lại để cô ngồi đợi ( t/g : chính xác ! ) . Hay là muốn thử tính nhẫn lại của cô ? Đang suy nghĩ thì một cô gái mặc chiếc váy liền dạng công sở duyên dáng đi về phía Kim . “ Chào cô , tổng tài cho gọi”
“ cốc ! cốc ! cốc !” “ thưa tổng tài , cô Kim đã đến”
“ vào đi”
Sao cô cảm thấy cái tiếng này quen quen , không biết có phải không hay là do cô căng thẳng quá chăng . Mở cánh cửa bằng gỗ lim sáng bóng sang trọng , lấy lại sự tự tin của mình , Kim bước vào .
Đôi mắt mở to ,tròn xoe đen láy hết cỡ , ngón tay chỉ thẳng về người ngồi đối diện cao cao trên bàn làm việc nhưng miệng chỉ lắp bắp vài tiếng :
“ A…..anh…anh…..sao lại…..”
Còn chưa hiểu rõ tình hình , giọng đùa cợt quen thuộc trêu trọc vang lên:
“ Cô Thiên Kim có vẻ kích động quá đấy”
“Hừ”
Bước thẳng về phía ghế ngồi đối diện hắn , cô ngồi xuống mà chẳng chờ chủ nhân nó mời , nói giọng châm tro