
ạ! – Nó gật đầu lễ phép.
– Chào cháu. Ngồi đi! – Chủ tịch mĩm cười rồi chỉ vào hai cái ghế đối diện…
Cả hai ngồi xuống. Nó vẫn còn ngạc nhiên nên chỉ im lặng. Ken nhìn nó rồi quay sang chủ tịch…
– Ba hẹn hai con đến đây làm gì? *lạnh lùng*
– À không. Ta chỉ muốn dùng bữa cùng hai con thôi. Với lại cũng muốn cảm ơn Shin chuyện hôm trước…
Nó thấy vẻ mặt Ken đang dần biến sắc. Nó vội lên tiếng để tình hình không tệ hơn…
– Dạ không có gì đâu bác. Thôi mình ăn đi, con cũng đói lắm rồi. – Nó cố gắng cười thật tươi.
– Ừm…
Suốt cả buổi chỉ có nó và chủ tịch nói chuyện còn Ken chỉ ngồi ăn và gật đầu hoặc lắc đầu trước một số câu hỏi. Sau khi ăn xong cả ba người ngồi uống trà và tráng miệng. Bỗng nó đứng dậy…
– Cháu xin phép đi vệ sinh một tí!
Rồi nó bước ra khỏi cửa sau khi chủ tịch mĩm cười với nó một cái. Ken quay sang chủ tịch với một ánh mắt lạnh lùng và nói:
– Con có chuyện muốn nói.
– Chuyện gì vậy?
– Bố đừng phiền tới Shin nữa?
– Phiền?!
– Shin rất vô tư và ngây thơ, con không muốn có chuyện gì xảy ra với cậu ấy.
– Ý con là ba sẽ làm hại Shin sao? – Chủ tịch bắt đầu nghiêm giọng.
– Con không thể dự đoán được chuyện đó? Mà con có thể tin bố sao? – Ken nhếch môi rồi nói.
Nó vừa quay lại. Mở cửa ra thì hoảng hốt vì thấy chủ tịch tát tay Ken.
– Dám nói chuyện với bố mày bằng giọng đó hả? – Mặt chủ tịch đỏ bừng lên và ông hét.
Ken đứng đó im lặng. Cậu ngước mặt lên nhìn ông bằng ánh mắt hận thù rồi quay người lại chuẩn bị bỏ đi…
– Đứng lại! – Chủ tịch hét lên khi Ken vừa quay người đi…
Chương 22
Chap 22 –
Khi Ken quay người lại thì thấy nó. Nó có thể thấy được một nổi đau đớn tột cùng ẩn sâu trong đôi mắt đó. Nhưng rồi ánh mắt đó chuyển sang một màu đỏ, ẩn chứa sự căm ghét khi nghe thấy tiếng hét. Ken quay người lại nhìn chủ tịch bằng ánh mắt đó…
– Thật đáng xấu hổ khi có một đứa vô phép như mày! – Mặt chủ tịch lúc này đỏ bừng vì tức giận, mỗi chữ ông thốt ra điều được ông nhấn mạnh…
Mặt Ken lúc này thì như một con người vô cảm. Miệng cậu nhoẻn cười rồi nói với giọng bình tĩnh và lạnh lùng…
– Nếu thấy mất mặt thì từ nhau cho rồi.
Mặt chủ tịch càng lúc càng đỏ hơn vì tức giận. Ông hét lên:
– Mày! Mày còn dám…
Nhưng chủ tịch còn chưa kịp nói dứt câu thì Ken đã quay lưng bỏ đi. Nó và chủ tịch quá bàng hoàng trước mọi việc nên chỉ đứng im nhìn Ken bước đi. Cho đến khi không còn thấy Ken nữa thì hai người mới hoảng hốt đuổi theo…
Ken bước ra đường với gương mặt vô cùng khó chịu. Lúc này, con tim cậu đang tổn thương rất nặng nề. Dù không muốn nói ra những câu như vậy nhưng không hiểu sao miệng cậu lại thốt lên những lời đó…
_
Cùng lúc đó…
– Alo?
– Chuẩn bị xong hết chưa?
– Vâng. Mọi thứ đều chuẩn bị đâu vào đấy.
– Tốt! Cứ thế mà làm.
– Vâng.
Vừa dập máy thì tiếp tục có một cuộc gọi khác…
– Đã thấy đối tượng. Chuẩn bị hành động phải không?
– Ừm… *cúp máy*
Cũng đồng thời vào lúc đó, Jun chuẩn bị đến gặp một người bạn ở gần đó. Anh chạy xe ngang qua thì thấy Ken đang bước đi với vẻ mặt khó hiểu. Anh tiếp tục chạy được một đoạn nhưng thấy không an tâm. Anh cảm nhận được dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra nên anh quay xe lại…
Nó và chủ tịch đuổi theo Ken. Khi đã thấy Ken đi phía trước chủ tịch cố gắng hét to:
– Mau đứng lại!
Ken đứng lại. Chủ tịch và nó tiến về phía Ken. Gần đến gần Ken thì Ken quay lại, cậu cố gắng nói với giọng bình thản…
– Đã bảo là cắt đứt rồi. Còn gì để nói sao?
– Mày… – Chủ tịch ho mấy cái vì quá tức giận
Thấy tình hình quá căng thẳng nó đành lên tiếng, tay nó thì vỗ nhẹ vào lưng chủ tịch…
– Ý Ken không phải là vậy đâu. Xin bác…
– Không. Ý tớ chính là như vậy! – Ken ngắt lời nó…
Nó mở to mắt nhìn Ken đầy ngạc nhiên. Thật sự lúc này nó không biết nên làm gì. Đáng lẽ hôm nay là một ngày vui vẻ tại sao khi nó mới ra ngoài một tí thì mọi chuyện lại trở nên như thế…
Ken quay đi và bước sang đường. Chủ tịch bước ra níu tay áo Ken lại. Bỗng có một chiếc xe lao về phía cả hai người với một tốc độ khá nhanh. Chủ tịch vội đẩy Ken ra còn nó thì hoảng hốt dùng hết sức lao vào đẩy chủ tịch ra và… RẦM!!!
Chiếc xe tông thẳng vào người nó. Nó văng ra và nằm bất tỉnh, máu bắt đầu lan ra từ người nó. Còn chiếc xe thì chạy đi mất…
– Shin!!! – Ken hét lên khi thấy nó nằm đó.
Cậu vội chạy đến nâng người nó dậy. Cậu lay nó và gọi. Nước mắt cậu lúc này tuôn ra…
– Cậu mở mắt ra đi Shin. – Cậu vẫn tiếp tục lay người nó…
Bỗng nó mở mắt ra trông sự mệt mõi. Ken thấy đôi mắt nó hé dần miệng nó thì lắp bắp như muốn nói điều gì đó nhưng không đủ sức. Cậu nói trong nước mắt…
– Cố lên! Cậu sẽ không sao đâu…
Jun vừa chạy đến thì thấy đám đông bu lại. Lòng anh bỗng thấy nôn nao khó chịu. Anh chạy đến thật nhanh và chen vào đám đông đó. Và rồi mắt anh mở thật to khi thấy Ken ngồi ôm lấy nó đang đầm đìa máu…
Jun vội ngồi xuống.
– Shin! Shin… Mở mắt ra đi, anh hai đây, mở mắt ra đi… – Jun lay người nó khi thấy nó dần khép mắt lại.
Tại bệnh viện…
Sun và Min chạy đến thì thấy Ken, Jun và chủ tịch đang đứng trước phòng cấp cứu. Trong đầu Sun lúc này rối bời. Cô chạy đến và