Vân Trung Ca – Phần 3

Vân Trung Ca – Phần 3

Tác giả: Đồng Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326771

Bình chọn: 9.00/10/677 lượt.

xuống giường, hai mắt trống rỗng, nhìn thẳng vào hư không, sắc mặt xám như tro, trên môi cũng là màu tím đen.

Vu An thấy nàng không còn ho, không biết là tốt hay là xấu, khóc nói: “Bằng không, bây giờ chúng ta sẽ rời xa nơi này, trước hết đi tới chỗ Trương Thái y, để cho ông ấy xem bệnh cho cô nương.”

Khóe môi Vân Ca co rút, thấp giọng nói: “Ta muốn ở lại chỗ này. Vu An, sau giá sách của ta có giấu một tấm tranh cuộn, ngươi đi lấy lại đây.”

Vu An theo lời lấy tấm tranh cuộn ra, sau khi mở ra, nhìn thấy trên tấm lụa trắng có vẽ rất nhiều loại hoa cỏ, liếc nhìn qua thì thấy đều là độc dược.

“Ở góc bên trái, có vẽ một loại thực vật dạng dây leo.”

“Ừ, thấy rồi.” Vu An vừa trả lời, vừa nhìn chú thích bên cạnh: Câu vẫn, tính kịch độc, vị rất đắng…

“Đi lên trên núi buổi sáng hôm nay chúng ta đã tới, ở bên cạnh dòng suối có mọc không ít những cây như vậy, ngươi đi nhổ một cây về đây.”

Vu An nhìn Vân Ca, do dự nói: “Hiện tại cô nương như thế này…”

Trên gương mặt xám trắng của Vân Ca lộ ra một nụ cười quái dị: “Ta sẽ tự kê đơn thuốc chữa bệnh cho mình, ngươi yên tâm, ta sẽ khỏe lắm, khỏe lắm”

Khi Mạnh Giác trở lại trong phủ, sắc trời đã tối đen. Không biết Hoắc Quang nghĩ như thế nào, đột nhiên cực kỳ thân cận với hắn, tựa hồ hết thảy chuyện viễn chinh Khương tộc cũng đều phải thương lượng phần nào với hắn. Hứa Bình Quân đang mang thai, thời gian trước lại mở hai phường thêu lớn, chỉ chiêu mộ gia quyến của người tòng quân, bận bịu tới ngay cả con trai cũng không ngó ngàng gì tới, Thái tử điện hạ dường như biến thành con hắn, mỗi ngày đi theo bên cạnh hắn ra ra vào vào. Thế nhưng, tuy rằng bận rộn, nhưng ngược lại tâm tình của hắn lại bình thản hiếm thấy, bởi vì biết rằng mỗi ngày sau khi vào cửa, đều có một người ở bên cạnh hắn. Tuy rằng, hắn vẫn còn ở ngoài cửa sổ đóng chặt của nàng, thế nhưng, so với mười mấy năm trước, tình trạng này đã tốt hơn nhiều. Thời điểm đó, nàng ngay cả hắn là ai cũng không biết, ít nhất hiện tại nàng biết hắn, nàng còn vì cứu hắn không tiếc một mình xông vào nơi nguy hiểm. Cho nên, hắn tràn ngập tin tưởng chờ ngày nàng mở ra cánh cửa trái tim, có lẽ là mười năm, có lẽ là hai mươi năm, hắn cũng không để ý, dù sao hắn có thời gian một đời để chờ đợi, chỉ cần nàng vẫn ở nơi này.

Mới vừa đẩy cửa ra, thì phát hiện trong phòng có người, hắn trầm giọng hỏi: “Ai?”

“Là ta!”

Vân Ca thắp sáng đèn lên, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hắn nở nụ cười: “Sao nàng lại ngồi một mình ở trong phòng tối đen như vậy?”, lúc nhìn được nàng rõ hơn, hắn bước nhanh vài bước lại đó, “Nàng làm sao vậy? Sắc mặt tại sao lại khó coi như vậy?”

Vân Ca dường như không có việc gì, nói: “Lúc buổi chiều, bệnh cũ có tái phát một chút, nhưng mà đã không có việc gì.”

Mạnh Giác tuy rằng biết rõ Vân Ca sẽ cự tuyệt, nhưng vẫn không nhịn được, nói: “Ta khám cho nàng một chút.”

Không ngờ Vân Ca cười nhợt nhạt, đáp: “Được! Chờ sau khi ngươi dùng cơm xong, thì xem mạch cho ta một chút đi!”

Mạnh Giác sửng sốt, Vân Ca theo hắn học y, chỉ coi là nhận được ân đức từ nghĩa phụ, nàng vẫn không chịu nhận nửa điểm hảo ý nào từ hắn, vậy mà hôm nay lại… Kinh ngạc vừa rồi còn chưa hết, một điều kinh ngạc lớn hơn nữa lại xuất hiện.

“Ngươi đã dùng cơm chưa?”

“Còn chưa.”

“Đã rất lâu rồi ta không hề làm đồ ăn, cũng không biết hương vị như thế nào, nhưng mà, ngươi ăn cũng không thấy được mùi vị, cho nên cứ nhìn vào trình bày món ăn, rồi lấp cho đầy bụng đi!”

Mạnh Giác chỉ cảm thấy giống như nằm mơ, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Vân Ca: “Vân Ca, nàng…”

Vân Ca mím môi, vừa như cười vừa như giận: “Nếu như ngươi không chịu ăn vậy đổ đi!” Nói xong, nàng đã đứng dậy đi khỏi, Mạnh Giác vội chạy theo túm lấy nàng: “Không, không, ta sẽ ăn! Ta sẽ ăn! Ta sẽ ăn…” Hắn nói liên tiếp ba lần còn thấy chưa đủ, còn muốn tiếp tục nói.

Vân Ca cắt ngang lời hắn, rút tay ra, cúi đầu nói: “Được rồi, ta biết rồi. Ngươi đi thay y phục đi! Ta sẽ mang tới rất nhanh thôi, chờ ngươi thay y phục xong, chúng ta cùng dùng cơm.”

Mạnh Giác quá mức vui sướng, không để ý tới gì khác, lập tức đi vào trong phòng thay y phục. Vừa nghĩ rằng, Vân Ca còn không biết vị giác của hắn đã hồi phục, hắn tin rằng chính mình cũng có thể nhận ra được tình cảm trong đồ ăn nàng làm, đợi lát nữa hắn phải cẩn thận thưởng thức từng món ăn, sau đó mùi vị của mỗi một món ăn, tên của mỗi món ăn cũng đều nói cho nàng, coi như là dành một sự ngạc nhiên vui mừng cho nàng.

Vân Ca đặt hết tất cả món ăn vào trong hộp thức ăn, nhìn một món canh cuối cùng, một hồi lâu mà không hề cử động. Vu An canh giữ ở cửa thấy thế, đi đến bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: “Cô nương, võ công của Mạnh Giác không bằng ta, ta cho hắn một kiếm là được rồi, cô làm gì mà phải chuốc khổ như thế…”

Trên mặt Vân Ca có nụ cười như có như không, xa xôi nói: “Câu vẫn, sẽ làm cho người ta khó có thể hô hấp được, sau đó trái tim dần dần ngừng đập, ngươi có thể tưởng tượng một người mà trái tim từng chút, từng chút một ngừng đập không? Người đó sẽ rất đau, rất đau, “Đau tới mức không muốn sống” chính là hình dung loại đau đớn


Polaroid