Duck hunt
Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210344

Bình chọn: 10.00/10/1034 lượt.

ền đang neo đậu ở trên sông Tần Hà. Bầu trời đêm đầy sao, đèn sáng như ban ngày, tiếng nhạc vọng vào tai lúc có lúc không, dù sao bất luận là nhìn về hướng nào cũng đều thấy đẹp hơn là nhìn thấy người man di và mấy ông già ngồi cùng bàn. Sau khi cảnh cáo vợ không được uống rượu Hạ Ngọc Cẩn bỏ lại cho Diệp Chiêu tự ứng phó.

Bỗng nhiên, cậu phát hiện ra ở dưới gốc cây dương liễu có một bóng người to cao, có bộ dáng lén lén lút lút, hình như đang đợi người nào đó. Khi người đó quay mặt lại, đúng lúc ánh đèn trên cây dương liễu chiếu xuống soi rõ một thân hình thô kệch, mắt ba góc trắng dã, chiếc mũi khoằm như mũi chim ưng nghiêng vẹo, sắc mặt hung bạo và đáng sợ, dưới khóe mắt còn có một vết sẹo khá dài. Xấu xí đến nỗi khiến Hạ Ngọc Cẩn giật mình kinh hãi, trong bụng không ngừng than thở, trên thế giới này còn có người tướng mạo ba phần giống người bảy phần giống quỷ như thế, nhìn hình như hơi quen quen.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn một lúc, cuối cùng mới nhớ ra, cậu ta móc ra bức phác họa tên giết người từ trong lòng ra, sau khi so sánh, kêu to cảm thán: “Người phác họa này vẽ thật là tinh diệu tuyệt luân, sống động như thật vậy”.

Đúng lúc Hoàng tử Y Nặc từ ngoài cửa vào, tò mò hỏi: “Cái gì mà sống động như thật?”.

“Diệp Chiêu!” Hạ Ngọc Cẩn hét lên, chỉ vào tên nghi phạm ở dưới lầu: “Đi tóm hắn ta đi!”.

“Hả?” Diệp Chiêu vội vàng bỏ cái đùi gà vừa mới gặm được một nửa xuống, lao tới, nhìn đối chiếu với bức phác họa: “Đúng là tìm mãi không thấy, tự nhiên lại bất ngờ mò tới. Thật là không uổng công sức tí nào”. Diệp Chiêu hét lên một tiếng, nhảy qua thành lan can, phi thân lao xuống, rút thanh kiếm từ thắt lưng ra xông về phía hung thủ.

Chỉ nghe thấy tiếng xé gió lao vút tới, tên nghi phạm giết người thấy bị tấn công, giật mình không cần giấu giếm rút ngay một thanh đoản kiếm được giấu trong tay áo ra đi chống cự.

Diệp Chiêu nhìn thấy vũ khí, chắc chắn đến ba phần, ra tay càng mạnh.

Nghi phạm giết người tuy được coi là cao thủ giết người, nhưng gặp vận đen đủi phạm vào thái tuế, gặp đúng một trong những cao thủ giết người. Sau khi giao đấu ngắn ngủi khoảng mười chiêu, đoản kiếm của hắn bị thanh bảo kiếm của Diệp Chiêu chém đứt liền tìm cách rút lui nhưng bị Diệp Chiêu thừa thắng truy đuổi đến cùng.

Một đấm, tên nghi phạm giết người sớm đã rơi vào cuộc sống người già nhai không được mà nói cũng không rõ tiếng.

Một đá, tên nghi phạm giết người đã có tư cách vào cung làm thái giám, từ đây có lỗi với vợ và bố mẹ.

Lại thêm một đấm một đá, hắn ta nhìn thấy đám đầu trâu mặt ngựa đang vẫy gọi nên vội vàng cầu xin.

Diệp Chiêu nghĩ tới sự vất vả mệt nhọc mấy hôm vừa rồi, cả thể diện đã mất và sự oan ức của Hạ Ngọc Cẩn, máu nóng nổi lên, đá cho hắn một phát bay xa luôn mười mấy trượng. Sau đó lại bước tới kéo lên, lại đá ngã, chửi khẽ đến nỗi người bên cạnh cũng không nghe thấy: “Chồng của ông cũng là ngươi hãm hại?! Thật là muốn tìm cái chết đây mà!”.

Tên nghi phạm giết người sắp ngất đi rồi, chỉ thiếu một điều đối phương chưa muốn cho chết luôn.

Trên lầu, Hoàng tử Y Nặc dựa vào lan can, hào hứng hỏi: “Còn đang làm gì đấy?”.

“Xem vợ tôi chém người”, Hạ Ngọc Cẩn sợ lỡ mất màn hay, vội vàng kéo chiếc ghế dài đến bên cửa sổ, bưng theo đĩa lạc rang húng lìu, vừa ăn vừa thốt lên: “Hung bạo! Thật là quá hung bạo! Tôi coi như đã hiểu được lời của Thu Lão Hồ nói! Diệp Chiêu, ra tay phải nể tình chứ!”.

Ngưu thái sử và Tạ trung thư cũng vội vàng chạy tới, ngồi thành một hàng bên cạnh Hạ Ngọc Cẩn, chăm chú quan sát cổ vũ. Ngưu thái sử nghĩ tới những nỗi khổ ông ta phải chịu trong mấy ngày nay, căm hận nói: “Đánh chết cái thằng khốn đó đi, hại con ta chạy đôn chạy đáo bao ngày như thế!”.

Tạ trung thư lại chậm rãi cảnh báo: “Hạ Quận Vương à, bảo Diệp tướng quân đừng đánh chết hắn ta, còn phải thẩm vấn nữa chứ”.

Hoàng tử Y Nặc cũng cảm thán: “Diệp tướng quân hùng phong không kém năm xưa tí nào”.

Hạ Ngọc Cẩn lập tức nhắc lại lời hỏi thăm với tổ tông mười tám đời của hắn một lần nữa.

Chương 44: Chân Tướng Rõ Ràng

Sự phán đoán chuyên nghiệp dựa trên sự xác nhận của tên ăn mày, chiêu thức ra đòn, thói quen dùng vũ khí, vóc dáng, thể lực của Diệp Chiêu đã nhanh chóng khóa chặt tên hung thủ.

Tên nghi phạm giết người này được ưu đãi, thân phận là một tên dân thường nhưng lại được nhốt trong nhà ngục dành cho phạm nhân là quan lại hay trọng phạm phản quốc. Ba người gồm thượng thư Bộ Hình, Kinh Triệu Doãn và Tể tướng nhận lệnh thẩm vấn hắn kín cả đêm. Doãn Thiên Vệ được mệnh danh là đến người chết cũng phải mở miệng thi hành thẩm vấn, giày vò hắn ta đến nửa sống nửa chết, biết thì phải nói mà đã nói thì phải hết. Đến cả việc bên ngoài nuôi bao người vợ bé, nuôi bao nhiêu đứa con riêng đều phải khai ra hết.

Tên nghi phạm giết người này không phải là người Trung Nguyên, mà là người sắc mục[1'>, tên là Lý Lạp. Hắn lưu lạc ở Đại Tần nhiều năm, tập được kỹ thuật khinh công tuyệt kỹ, sở trường là dùng đoản dao. Người trên giang hồ gọi hắn là “Thảo thượng phi”. Ngày thường hắn chuyên làm những việc như thu tiền đổi mạng, đến nhà cướp bóc