Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329873

Bình chọn: 7.5.00/10/987 lượt.

hiêu: “Còn có… cái đó… tặng cô đấy, đừng giận đấy”.

Diệp Chiêu vui vẻ nhận lấy, vừa mở ra nhìn vào liền ngây người ra…

Trong cái túi bằng vải bông đó, là một con dao găm dài chuôi chạm khắc tinh xảo hình đầu hổ lặng lẽ nằm đó. Con dao trông hình dạng đơn giản cũ kỹ, bên trên có khắc lên hai chữ “Hổ Khiếu” theo kiểu chữ triện.

Diệp Chiêu gần như nhảy lên, lao nhanh về phía tủ trang điểm của mình, lấy trong ngăn kéo ra một chiếc hộp gỗ thông mở ra xem, bên trong cũng có một chiếc dao găm “Hổ Khiếu” giống y hệt. Đây là một cổ vật của triều đại trước, là bảo vật quý giá nhất của cô.

Cô cầm hai con dao lên, đánh giá trọng lượng, sau đó quan sát tỉ mỉ, bất luận là lớp mạ bên ngoài hay cảm giác cầm ở trên tay, đều giống hệt nhau, thật không thể phân biệt thật giả.

“Đừng nhìn nữa”. Hạ Ngọc Cẩn chậm rãi nói: “Là tác phẩm của Lý đại sư, làm gì có chuyện dễ dàng để cho cô phát hiện khuyết điểm được?”.

Diệp Chiêu ngớ người ra hỏi: “Hổ Khiếu của tôi ba năm trước cướp được trên chiến trường, sao lại giả được chứ?”.

Hạ Ngọc Cẩn hỏi: “Sau khi cô trở về có cho ai mượn không?”.

Diệp Chiêu nói: “Hai tháng trước, vỏ đựng con dao bị tuột đường may, tôi có mang đến Trân Bảo Các sửa lại… Trừ phi?”.

“Ông chủ của Trân Bảo Các là bạn cũ của Lý đại sư”. Hạ Ngọc Cẩn cầm lấy con dao Diệp Chiêu lấy từ trong tủ trang điểm tách riêng chuôi đầu hổ và thân dao ra, chỉ vào phía bên phải trên góc nơi mà rất ít người để ý có vài đường hoa văn rất nhỏ dường như vô tình khắc lên và nói: “Những tác phẩm giả của ông ấy đều để lại tên, cô đem những hoa văn này ra chỗ ánh sáng, là có thể nhìn ra tên của ông ta”.

Diệp Chiêu bước ra chỗ có ánh nến cẩn thận nhìn, quả nhiên là như thế, vội vàng hỏi: “Từ đâu mà anh biết được?”.

Hạ Ngọc Cẩn ngần ngại gãi gãi mũi, giải thích: “Lý đại sư là một con người kỳ lạ. Ông ta tự khoe khoang về tài nghệ của mình, không thích tiền không thích sắc, chỉ thích làm giả, tay nghề thiên hạ vô song, hành sự không cần để ý đến tốt hay xấu. Ông ta hàng năm đều làm giả một vật phẩm tinh xảo khó bắt chước nhất, để đi lừa một người không thể bị lừa nhất, sau đó mọi người ở phía sau cá cược, xem có thể thành công không. Hai năm trước, người bị lừa là tôi, đồ vật được dùng là quả cầu sư tử bái ngọc lung linh, nhưng vận của tôi tốt, vô ý làm rơi vỡ đồ vật đó, mới phát hiện ra dấu tích đó. Từ đó tôi với ông ta cũng coi như là không đánh thì không quen biết. Năm nay ông ta sớm đã đánh tiếng trong đám người chúng tôi, đối tượng muốn lừa là cô, người được mệnh danh là tinh thông binh khí, tôi cá cô không phát hiện được nên thắng hơn một nghìn lượng bạc…”.

Hạ Ngọc Cẩn càng nói giọng càng nhỏ, biểu hiện rất khó xử.

Diệp Chiêu tuy không biết Hạ Ngọc Cẩn tại sao lại phát hiện và nói ra chân tướng sự việc, nhưng tóm lại chắc chắn là có ý tốt. Trong lòng cô cảm thấy có chút gì đó gần như là vui mừng, không muốn đổ hết tội lỗi lên người Hạ Ngọc Cẩn, liền giơ lòng bàn tay ra, nửa đùa nửa thật nói: “Số ngân lượng mà anh thắng không chia cho tôi một ít à?”.

Hạ Ngọc Cẩn lập tức ngoan ngoãn móc hầu bao, vơ bừa lấy một nắm to ngân phiếu đưa cho cô ấy, hỏi nhỏ: “Cô không giận chứ?”. Hạ Ngọc Cẩn thấy đối phương không có ý trách móc liền vội vàng kể công: “Nhưng tôi đã tốn rất nhiều sức lực, phải sử dụng nhiều cách tôi mới lấy đồ từ chỗ ông ta về được đấy”.

Diệp Chiêu không thèm nhìn liền cầm lấy ngân phiếu, cầm lấy hai con dao cảm thán: “Đã chơi mà thua thì phải chịu, tác phẩm của Lý đại sư thật là tinh xảo vô cùng, tôi lại không hề phát hiện ra”.

Hạ Ngọc Cẩn thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Chiêu lại hỏi: “Tôi có một đôi dao uyên ương, không cẩn thận làm mất một con, thợ thủ công bình thường làm lại nhưng mãi không có cái cảm giác một đôi như trước, không biết Lý đại sư có thể nhìn theo hình vẽ mà làm cho tôi được không?”.

Hạ Ngọc Cẩn nói: “Càng là đồ vật mà những người bình thường làm không được thì ông ta càng thích, hơn nữa ông ta bị cô biết về chân tướng của con dao Hổ Khiếu, e rằng trong lòng cũng có gì đó bất an, nếu trả hậu một chút, lại hù dọa thêm vài câu thì chắc chắn là được”.

Diệp Chiêu vui mừng, hẹn Hạ Ngọc Cẩn sáng mai sau khi thiết triều xong, cùng đi đến ngõ Yến Tử, gặp Lý đại sư.

Nhưng đến ngày thứ hai, bọn họ vừa mới đến đầu ngõ, đã nghe thấy tin dữ.

Lý đại sư đã chết, trên ngực cắm một con dao, Thiết Đản sáng sớm đến nhà ông ta đưa đồ phát hiện ra.

Người khám nghiệm tử thi đoán chừng thời gian tử vong là lúc đêm qua.

Kính Triệu Doãn đang phái bộ đầu đi thăm dò tin tức hàng xóm xung quanh.

Tất cả những người hàng xóm đều một mực khẳng định, ngoài Hạ Ngọc Cẩn, không có bất kỳ ai đến nhà Lý đại sư, cũng không có bất kỳ ai cãi nhau với ông ta.

Hạ Ngọc Cẩn đứng ngây ra.

Chương 37: Lấy Giả Che Thật

Hạ Ngọc Cẩn thấy cả thế giới này đều thật kỳ lạ.

Hôm qua cậu ta kiếm một con dao đến tìm vợ để bày tỏ thành ý, thế mà hôm nay lại bị nói là giết người, bị con chồn lông vàng bắt đi hỏi tội, cái mớ lung tung hỗn độn này rốt cuộc là chuyện gì chứ?

An Thái Phi kiên quyết cho rằng là tài mệnh của con dâu khắc với con trai


Lamborghini Huracán LP 610-4 t