Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211555

Bình chọn: 7.5.00/10/1155 lượt.

trước bỗng bay lên hết chín tầng mây rồi, món quà là cái trâm hoa mộc lan bái ngọc cũng bị ướt đẫm mồ hôi…Chân hình như hơi nhũn đi thì phải.

Bắt vợ mình đích thân đuổi người em họ thân thiết, làm cô ấy vô cùng không vui.

Làm sao bây giờ?

Cậu ta có phải làm loạn quá vô tình vÔ Ânghĩa vô lý không?

Nhưng nghĩ đến hậu quả đáng sợ của việc Liễu Tích Âm vào phủ.

Thì cậu ta làm loạn một cách vô tình vÔ Ânghĩa vô lý cũng đúng thôi…

Hạ Ngọc Cẩn mang theo khuôn mặt khổ sở, do dự, băn khoăn giữa tình và nghĩa, giống như một con cừu nhỏ lạc đường vậy.

“Đi” Diệp Chiêu tức giận đá một người sắt cuối cùng lên không trung, sau đó nhảy lên, lộn một cái đẹp mắt, bay trong không trung, đưa nó chính xác về đống phế liệu ở góc tường. Nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, phát ra âm thanh rất điếc tai, rồi lại đập mạnh khiến những viên gạch vỡ nát, cuối cùng thở ra một hơi, thấy tức giận vẫn chưa được trút hết, vẫn còn chưa được thỏa liền nói: “Đánh người sắt không hứng bằng người sống”. Cô lau mồ hôi, quay đầu lại, thấy Hà Ngọc Cẩn đang đứng ở cửa, trong lòng bỗng giật mình, liền nói mềm mại, cố gắng ôn hòa hỏi “Có việc gì không?”.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn cô, nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch.

Diệp Chiêu vội vàng thu lại biểu hiện hung ác, nặn ra một nụ cười còn ghê rợn hơn sát nhân.

Làm thế nào để nịnh vợ đây?

Mấy đứa bạn có kinh nghiệm phong phú.

Một cách có hiệu quả nhất là, trước tiên tặng quà cho cô ấy, nói những lời ngọt ngào, sau đó trên giường thì phải tỏ vẻ ngoan ngoãn, hầu hạ cô ấy hết mình, cho dù oán hận lớn như trời cũng tan biến hết.

Hạ Ngọc Cẩn đem theo lá gan ăn chơi của mình, chạy đi, cầm lấy hai bàn tay thô ráp chai sạn của Diệp Chiêu, vuốt mạnh vài cái, sau đó kéo mạnh về phía ngoài. Diệp Chiêu lúc đầu ngớ ra một lúc, không động đậy. Đợi lúc cậu ta kéo mạnh lần thứ hai, mới tỉnh ngộ ra, vội vàng nửa đẩy nửa đi theo cậu ta, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi đến hồ nước trong nội viện. Đúng lúc đang định hỏi gì đó, lại bị Hạ Ngọc Cẩn ấn xuống tràng kỷ, lấy từ trong lòng ra một chiếc lược sừng tê giác mai rùa mới lạ, xõa mái tóc ra, búi lại cho cô ấy một kiểu mới, rồi nhẹ nhàng cầm lên một chiếc trâm hình hoa mộc lan đặc sắc được chạm khắc từ viên ngọc Dương Chi, còn móc một viên ngọc trai nhỏ, đơn giản nhưng lại vô cùng đẹp và sang trọng. Đây là đồ cậu ta chọn mất ba canh giờ ở Trân Bảo Các là một cửa hàng đồ trang sức mà phụ nữ khuê các ở toàn kinh thành này thích nhất. Tiêu tốn ba trăm hai lượng bạc, giày vò ông chủ suýt chút nữa nôn ra máu chỉ với hy vọng có thể mang một chút vị con gái nhu mì cho người vợ quá nam tính của mình, khiến những lời ngọt ngào phía sau của cậu ta càng dễ dàng thốt ra.

Kết quả…

Diệp Chiêu không xấu, tạo hình không xấu, chiếc trâm cũng không xấu.

Chỉ là kết hợp với nhau giống như kết một cái nơ trên người con bố mẹ uy mãnh, nhìn ngứa mắt bao nhiêu thì ngứa mắt bấy nhiêu.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn món quà mình đã chọn lựa cẩn thận, có phần bối rối.

Diệp Chiêu đưa tay vuốt ve chiếc trâm tinh xảo, cũng không có phản ứng gì, buồn bã hỏi: “Cái thứ này hợp với thiếp sao?”

“Đẹp lắm!”. Hạ Ngọc Cẩn trong lòng đang âm thầm rơi lệ, cậu ta hít sâu một hơi, định lại thần trí, đuổi hết mấy đứa nha đầu thích tò mò, nhẩm lại mấy lần bản thảo, cố gắng tán dương: “Ta gần đây thấy A Chiêu….A Chiêu thật…thật…thật xinh đẹp”.

Diệp Chiêu nghe đối phương đang tán dương mình, lập tức đáp lại “Anh còn đẹp hơn”.

“Phì. Ta đây là đàn ông! Đẹp cái nỗi gì”. Cảm tình mà Hạ Ngọc Cẩn khó khăn lắm mới vun đắp được bỗng chốc tan biến hết. Tức đến nỗi dựng lông lên, vừa mới mắng hai câu, chợt nhớ lại ý định ban đầu, lại kìm chế sự tức giận lại, tìm lại chút lương tâm đã còn không nhiều, tán dương ưu điểm duy nhất trên người cô: “Chân của nàng thật đẹp”.

Diệp Chiêu nhìn vào mắt cậu ta, hình như đang phân biệt thật giả: “Chàng thích chân thiếp?”.

Hạ Ngọc Cẩn khó khăn lắm mới nói ra ý nghĩ của mình, nhưng lại bị cái nhìn trực diện của cô làm cho đỏ mặt, vì thế nghiến răng nói: “Thì sao chứ?”.

“Được thôi”. Lời vẫn chưa nói hết, hai chân của Diệp Chiêu đã nhanh chóng đặt lên người cậu ta, móc lấy eo cậu ta, kéo lại, cứ bám chặt lấy “Thích thì nói sớm đi, người một nhà mà còn khách sáo gì chứ?”.

Hạ Ngọc Cẩn không có sự chuẩn bị, bị kéo mạnh, lao về phía trước, chân không đứng vững, loạng choạng ngã vào lòng cô.

Diệp Chiêu ôm lấy eo cậu ta, nâng khuôn mặt cậu ta lên, kéo tay cậu ta, đặt lên chân mình, cách một lớp vải, nhẹ nhàng đưa đẩy, sau đó đặt hai môi lên mũi cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Thích sờ thì sờ, anh thích sờ thế nào thì sờ thế đó”.

Rõ ràng là cậu ta đến để làm lành! Sao lại để vợ dụ dỗ chứ?

Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhiên ra tay, dang hai tay ra thực hiện, vuốt ve chân vợ từ trên xuống dưới vài lần, rồi từ bên ngoài sờ vào trong. Đang muốn cởi quần áo để hành sự, bỗng nhiên thấy phần dưới thân lành lạnh có gì đó không đúng, vội vàng túm lấy dây quần của mình, định thần lại: “Trời ạ! Nàng sờ lung tung kho lương thảo của ta làm gì đấy?”.

Diệp Chiêu ngẩng đầu hỏi: “Chàng không thích sao?”

Hạ Ngọc Cẩn tức