
hai canh giờ (bốn tiếng đồng hồ), quét phòng sạch sẽ, giặt sạch quần áo là hết việc để làm.
Sau giữa trưa ánh mặt trời ấm áp, tôi nằm trên ghế dựa dưới gốc cây mắt nhắm dưỡng thần. Ánh nắng mặt trời ấm áp dễ chịu, khi có gió nhẹ thổi tới còn lướt qua mặt, thật thoải mái, thật thích.
Đang lúc mơ màng, một loạt tiếng bước chân dồn dập tiến về phía Lan Uyển, trong vội vàng dường như xen lẫn sự nặng nề, làm tôi mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn về phía cổng vòm. . . . . .
Nha hoàn Bính kích động rẽ vào, khi nhìn thấy tôi lập tức nói, “Thiếu gia trọng thương, tướng quân gọi cô đến!”
Nghe vậy, tôi ngây người một lát, vẻ mơ màng sau khi tỉnh biến mất, kinh ngạc ngồi bật dậy, thốt ra, “Trọng thương? !”
Cô ta dùng sức gật đầu, không chờ tôi có phản ứng đã lật đật rời đi.
Ngồi ở ghế chừng hai ba giây, tôi vội vàng đứng dậy bước nhanh tới Trúc uyển.
Khi đến phòng ngủ của Liệt Minh Dã chỉ thấy toàn đầu người chụm lại, một đại phu già trên năm mươi tuổi đang chữa thương cho cậu ta. Bọn nha hoàn bưng chậu nước tới tới lui lui, nước trong chậu đỏ quạnh làm đau mắt người ta!
Rất nhiều người vây quanh giường, tôi chỉ có thể nhìn qua khe hở giữa đám người thấy từ eo Liệt Minh Dã trở lên toàn là máu, nằm sấp xuống giường, mặt mũi bị mái tóc rối bù che đi, nhìn không thấy mặt, chỉ thấy máu!
“Em dâu!” Nhiếp Quang thấy tôi đã đến, bước nhanh về phía tôi, giữ chặt cánh tay tôi dẫn tôi rời khỏi phòng.
Đứng ở trong viện, tôi vừa nhìn cảnh hỗn loạn trong phòng vừa hỏi, “Sao cậu ta lại bị thương nặng vậy? Hôm nay có diễn tập nguy hiểm sao?” Nửa tháng qua trên người Liệt Minh Dã chỉ có vất bẩn và mồ hôi, chưa từng bị thương nặng như vậy!
Nhiếp Quang lắc đầu, nặng nề thở dài rồi bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi phát giác thấy trong ánh mắt anh ta có điều gì đó, vừa buồn bực vừa thúc giục hỏi, “Nhiếp đại ca có chuyện gì hãy nói thẳng!”
“Các huynh đệ trong quân doanh nói rằng Minh Dã là dựa vào phụ nữ mới trở thành cấp dưới của ta. . . . . .” Anh ta chỉ nói tới đây, phần sau đã không còn quan trọng nữa, cái quan trọng là … lời anh ta nói giống như giáng một đòn vào đầu tôi, khiến tôi ngẩn ra!
“Bởi vậy mà cậu ta đánh nhau với các huynh đệ?” Tôi gần như có thể khẳng định, suy đoán này tám chín phần là chính xác!
Anh ta nhíu mày gật đầu, thấp giọng nói: “Quốc có quốc pháp, quân có quân quy. Minh Dã gây chuyện, ta không thể không trừng phạt đệ ấy, ra lệnh phạt bốn mươi quân côn. . . . . .”
Tôi giơ tay ngăn anh ta nói tiếp, hai tay vỗ trán, không biết nói gì, tôi hiểu. Quân quy nghiêm khắc, kẻ nào đánh nhau làm loạn từ xưa tới nay luôn phải chịu trừng phạt, tùy theo nguyên nhân tình tiết nặng nhẹ.
Nửa người trên Liệt Minh Dã toàn là máu, sợ là gây chuyện không nhỏ! Cậu ta tâm cao khí ngạo, sao chịu được người ta hiểu lầm với trào phúng? Các huynh đệ trong quân doanh chắc chắn nói rất khó nghe, nếu không cậu ta cũng sẽ không ra tay!
Bốn mươi quân côn. . . . . . Con số khủng bố này làm toàn thân tôi rét run, cây gậy thô dài hiện lên trong đầu, mỗi một gậy đều đánh lên tấm lưng trần của Liệt Minh Dã, đau đến mức nào cơ chứ? ! Đừng nói bốn mươi quân côn, cho dù là một phát đánh xuống cũng đã lãnh đủ!
“Tiểu muội, muội không sao chứ?” Thấy tôi cúi đầu sau một lúc lâu không nói gì, Nhiếp Quang đẩy nhẹ đầu vai tôi, giọng điệu lo lắng.
“Không có gì.” Tôi hạ tay vỗ trán xuống, lắc lắc đầu, xóa cảnh bạo lực trong đầu đi, quay đầu nhìn về phòng. . . . . . Đại phu và bọn nha hoàn đang bận rộn vì Liệt Minh Dã.
Ước chừng khoảng hai nén hương, đại phu lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, chậm chạp duỗi eo.
Thấy thế, tôi và Nhiếp Quang cùng tiến vào phòng đi đến trước giường.
“Đại phu, cậu ta sao rồi?” Nhiếp Quang vội vàng hỏi, trong lòng vô cùng sốt ruột, bốn mươi quân côn đánh lên người khủng bố biết nhường nào, ai biết đánh xong rồi sẽ để lại vết thương đến mức nào.
Vị đại phu già vừa lau mồ hôi vừa thở phào, giọng nói khàn khàn thong thả nói: “Nội thương, ngoại thương đều có, nếu cậu ta không có thân thể cường tráng sợ là vết thương do quân côn sẽ khiến cậu ta tàn phế.” Giọng điệu không nặng không nhẹ, lại khiến người ta sợ hãi!
Mặt Nhiếp Quang hiện lên ba loại tình cảm: vui, buồn, thẹn, nhắm chặt hai mắt. Một lát sau mở mắt, hai tay ôm quyền, “Cảm ơn đại phu!”
“Tướng quân khách khí, hành y trị bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của lão phu. Ta đã xử lý miệng vết thương cho Liệt thiếu gia, xin Tướng quân phái người theo ta về y quán bốc thuốc.”
“Được, xin mời đại phu.”
Hai người họ một trước một sau rời khỏi Trúc uyển, bọn nha hoàn ai bận việc nấy, trong phòng chỉ còn một mình tôi.
Tôi nhìn Liệt Minh Dã nằm trên giường, nửa người trên cậu ta đã được rửa ráy sạch sẽ, băng gạc trắng, băng gạc rướm máu, trắng và đỏ đối lập chói mắt. Mái tóc rối bung buông hai bên sườn, gương mặt tuấn tú đầy vết thâm, hai hàng lông mày chau lại, nửa che nửa lộ sự không cam lòng cùng uất ức.
Cậu ta như vậy khiến người ta đau lòng, cậu ta chỉ mới mười bốn tuổi, đang thời kỳ “phát triển”, những va chạm và kích động tuổi dậy thì càng khiến vết thương của cậu ta thêm