
tỉnh lại từ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi dỏng tai nghe từng bước chân chầm chậm đi lên tầng hai.
Tôi đứng bật dậy mở cửa phòng lao ra ngoài, quả nhiên là Tôn Gia Ngộ và Lão Tiền, cả hai đã trở về bình an.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đôi chân mềm nhũn suýt nữa không đứng vững.
Khâu Vĩ cũng nghe thấy tiếng động, anh mở cửa thò đầu ra ngoài hỏi một câu: “Về rồi à?”
“Ừ, về rồi”. Tôn Gia Ngộ trả lời hết sức ngắn gọn.
Lão Tiền không nói một lời nào, gương mặt anh ta trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn như bị sự kích động nào đó. Anh ta lảo đảo đi về phòng mình.
“Lão Tiền, xuống dưới nhà ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi sau”. Tôn Gia Ngộ gọi anh ta.
Lão Tiền quay người, gật đầu một cách máy móc.
Tôi vội mở miệng: “Em bảo thím giúp việc để lại thức ăn sống, để em đi nấu, sẽ xong nhanh thôi”.
Lúc ăn cơm, Lão Tiền vẫn giữ bộ dạng mất hồn mất vía. Tôi cố ý chuẩn bị một đĩa thịt bò cho anh ta nhưng anh ta không hề động đũa. Anh ta chỉ húp một bát cháo rồi đứng dậy đi lên phòng, từ đầu đến cuối anh ta không nói một câu nào.
“Lão Tiền làm sao vậy?” Tôi vừa thu dọn bát đũa vừa hỏi Tôn Gia Ngộ.
“Đừng bận tâm đến anh ta, hai ngày nữa sẽ đâu vào đấy ngay thôi”. Tôn Gia Ngộ chống tay lên trán, giọng anh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Tôi ngồi xổm xuống nhìn anh: “Tối nay xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt anh sao khó coi thế?”
“Không có chuyện gì đâu”. Tôn Gia Ngộ buông thõng tay, anh nở nụ cười miễn cưỡng: “Em để bát đĩa ở đó rồi mau đi ngủ đi. Ngày mai em còn phải đi học nữa”.
Tôi lên giường đợi một lúc lâu, Tôn Gia Ngộ mới ra khỏi phòng tắm. Anh leo lên gường chui vào trong chăn và nằm xuống cạnh tôi.
Tôi quay người ôm chặt lấy thắt lưng anh rồi rúc mặt vào ngực anh: “Cả đêm em rất lo cho anh. Vừa rồi ngồi ở dưới đất em còn nằm mơ, em mơ thấy chúng ta quay lại thời điểm gặp cơn bão tuyết. Lần này đổi lại là anh bị rơi xuống hố tuyết, còn em mở mắt đứng nhìn anh bị chìm xuống. Em chưa kịp cứu anh đã giật mình tỉnh giấc”.
Tôn Gia Ngộ cười khẽ, anh vỗ lưng tôi: “Em toàn nghĩ ngợi linh tinh, mau nhắm mắt ngủ đi, ngày mai không muốn dậy đi học hay sao?”
Tôi “ừm” một tiếng nhưng không chịu buông tay, vẫn ôm chặt người anh. Trong lúc mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, tôi cảm thấy thân thể anh giãy giụa rất mạnh, sau đó anh quay người dùng hết sức ôm tôi, mặt anh áp vào vai tôi.
“Anh sao vậy? Nằm mơ à?” Tôi tỉnh giấc vì bị kinh động.
“Ngủ đi bảo bối, không có gì đâu, là anh vừa mơ thấy ác mộng”. Tôn Gia Ngộ buông tay và xoay lưng về phía tôi.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng anh lục đồ ở tủ đầu giường một lúc lâu. Cuối cùng tôi không nhịn được lại mở miệng hỏi: “Anh tìm gì vậy?”
“Không có gì”. Tôn Gia Ngộ với tay tắt đèn ngủ.
Sáng ngày hôm sau Tôn Gia Ngộ không thức dậy như ngày thường.
Ánh sáng ban mai chiếu vào phòng qua ô cửa sổ, tôi ngồi dậy chăm chú quan sát anh. Anh cau mày, đống chăn lộn xộn ở trên người, hình như anh ngủ không yên giấc.
Tôi ngắm anh một cách kỹ lưỡng, ngắm đôi lông mày và lông mi rậm đen nhánh và đôi môi với đường nét mê hoặc của anh, trong lòng thầm hỏi không biết bao lâu tôi chưa từng ngắm kỹ anh như lúc này.
Tôi muốn vuốt ve gương mặt anh nhưng bàn tay giơ ra đột ngột dừng lại ở giữa không trung, bởi vì tôi tình cờ phát hiện trên tủ đầu giường có một vỉ thuốc ngủ, vỉ thuốc thiếu đi mấy viên, chỗ mấy viên thuốc bị bóc ra để lại lỗ đen khiến tim tôi nhói đau.
Tôi nhẹ nhàng xuống giường rồi đi ra ngoài.
Quần áo và túi xách Tôn Gia Ngộ dùng tối qua vất đầy ở cửa nhà tắm. Áo khoác trị giá gần một ngàn đô la Mỹ bị ngâm nước, nhàu nát nằm trên mặt đất.
Tôi thở dài ôm đống quần áo đi xuống phòng giặt là ở tầng một. Tôi hình như ngửi thấy một mùi kỳ lạ trên chiếc áo khoác của anh, giống như mùi thuốc pháo đốt vào dịp Tết.
Trước khi bỏ hết quần áo vào máy giặt, theo thói quen tôi lục hết túi áo túi quần, lôi hết giấy tờ, hóa đơn và tiền lẻ. Trong túi xách cũng có nhiều đồ lặt vặt, tôi cầm đáy túi dốc ngược xuống bàn đá.
Một tiếng động giòn giã vang lên, một thứ bằng kim loại nằng nặng rơi xuống bàn đá.
Tôi lặng người, lưng như bị ai đó quất một roi thật mạnh, khiến tôi lập tức hóa đá.
Trên bàn đá xuất hiện khẩu súng to hơn lòng bàn tay một chút, báng súng màu xanh thẫm, nòng súng đen sì. Khẩu súng lạnh lẽo tỏa ra không khí khiến con người cảm thấy kinh hoàng.
Đây không phải là đồ chơi, đây là một khẩu súng thật sự.
Vậy thì mùi tôi vừa ngửi thấy không phải mùi thuốc pháo mà là mùi viên đạn được bắn ra, viên đạn thật có thể xuyên qua thân thể con người.
Tôi đứng im một chỗ, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy. Tôi không dám sờ vào thứ kim loại đó, giống như trước mặt tôi là một que hàn được nung đỏ.
Một câu Andre từng nói với tôi từ rất lâu, đột nhiên phảng phất bên tai tôi: “Mai, cô thật sự hiểu anh ta bao nhiêu?”
Rốt cuộc anh đang làm công việc gì? Rốt cuộc anh là người thế nào?
Khi Tôn Gia Ngộ xuống tầng một thấy tôi ngồi trước bàn ăn, anh tỏ ra ngạc nhiên: “Bây giờ là mấy giờ rồi, sao em còn chưa đi học?”
“Tối qua anh đi đâu? Anh hãy nói cho em biết xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi thẳng anh