Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh

Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324581

Bình chọn: 7.5.00/10/458 lượt.

ầu lia lịa.

Sắc mặt của Tôn Gia Ngộ rất khó coi, đại khái cảm giác bị từ chối quả thực không dễ chịu một chút nào.

Tôi không tiện phát biểu ý kiến, chỉ có thể giữ im lặng.

Tôn Gia Ngộ buồn phiền mất mấy ngày, Khâu Vĩ lên tiếng khuyên nhủ anh: “Con đường của mỗi người là do bản thân chọn lựa, cậu không cần cảm thấy áy náy. Một khi người ta muốn trượt dốc, đừng nói là cậu, đến xe tăng cũng không ngăn nổi. Hơn nữa đàn bà qua tay cậu nhiều vô số, nếu người nào cậu cũng phải chịu trách nhiệm, liệu cậu có quản nổi không?”

Đến lúc đó Tôn Gia Ngộ mới miễn cưỡng quên đi vụ này.

Đầu tháng năm là thời điểm giao mùa xuân hạ, lượng hàng hóa ngoài bến cảng tăng lên gấp mấy lần. Tôn Gia Ngộ và Lão Tiền ngày nào cũng đi sớm về muộn. Mỗi sáng sớm lúc bọn họ rời khỏi nhà tôi vẫn đang ngủ say, đợi đến tối bọn họ trở về, tôi đã thiu thiu ngủ ở trên ghế sofa.

“Tại sao không lên giường?” Tôn Gia Ngộ vừa bế tôi lên giường vừa hỏi bằng một giọng không hài lòng.

“Anh về rồi à? Để em hâm nóng cơm canh cho anh”. Tôi nửa tỉnh nửa mê định bò dậy.

“Thôi khỏi, anh ăn rồi”. Tôn Gia Ngộ ấn người tôi xuống và đắp chăn cho tôi. Anh nói nhỏ một câu: “Em nên giảm cân được rồi đấy? Thân thể ngày càng nặng quá”.

Bến cảng rất ồn ào, mọi người nói chuyện với nhau thường phải hò hét cất cao giọng. Mỗi ngày trở về, cổ họng của anh khản đặc đến mức nói không ra lời.

Tôi thường nấu nước lê trắng và đường phèn cho anh uống, rõ ràng là đồ ăn uống giải nhiệt, vậy mà vẫn không thể khống chế tâm trạng ngày càng căng thẳng của anh. Thời gian này anh rất hay nổi nóng vô cớ.

Tôi cố gắng nhẫn nhịn sự vô lý của Tôn Gia Ngộ, tôi nghĩ anh có áp lực quá lớn, qua một thời gian sẽ hết. Thế nhưng vài tuần trở lại đây anh càng trở nên nóng tính hơn, cả người lúc nào cũng căng như một cây cung, tôi chỉ lo một ngày nào đó anh sẽ bị đứt phựt.

Vào lúc năm giờ rưỡi chiều ngày thứ sáu, Tôn Gia Ngộ gọi điện về nhà, anh dặn Lão Tiền không có việc gì thì ở nhà, đừng ra khỏi cửa.

Hóa ra hôm đó anh nhận được một lô hàng thanh quan lớn. Theo thông lệ, chủ hàng trả trước một khoản tiền đặt cọc.

Chủ hàng thanh toán bằng đồng Hryvnia, giá trị tương đương bốn mươi bảy ngàn đô la Mỹ, nhét đầy một cái túi xách da rắn cỡ lớn.

(Đồng Hryvnia (UAH) là tiền Ukraine, một UAH tương đương 2580 VND)

Đợi đến khi hai bên làm xong thủ tục đã là bốn giờ hai mươi phút buổi chiều. Tôn Gia Ngộ lập tức lái xe như bay đến ngân hàng gần nhất. Trên đường do vi phạm luật giao thông nên anh bị chặn lại, hôm đó anh gặp phải một người cảnh sát rất khó nói chuyện, đút tiền cũng không xong. Anh bị người cảnh sát quấy rầy hơn nửa tiếng đồng hồ.

Khi Tôn Gia Ngộ đến nơi, ngân hàng đã hết giờ làm việc, anh đành phải ôm túi tiền mặt về nhà.

Một điều đáng nói là ngân hàng ở Odessa không làm việc vào ngày cuối tuần, đống tiền Hryvnia đủ xếp đầy một cái tủ nhỏ, chúng tôi chỉ có thể cất ở nhà cho đến thứ hai.

Vừa nhìn thấy đống tiền, Lão Tiền trợn mắt lắp bắp: “Khách hàng…là ai thế? Tại sao…không thanh toán bằng đô la Mỹ?”

“Tôi cũng không rõ nữa”. Tôn Gia Ngộ lắc đầu: “Vụ này từ đầu đến cuối có vẻ hơi kỳ lạ. Chủ hàng hình như là người mới. Tóm lại trong mấy ngày này ra vào phải cẩn thận, đừng để người khác cài bẫy”.

Chúng tôi ngủ trên đống tiền trong nỗi thấp thỏm không yên. Sáng ngày hôm sau, vừa tỉnh giấc Tôn Gia Ngộ liền mở miệng: “Mẹ nó, không hiểu chuyện này là thế nào nữa? Anh sẽ gửi tiền ở ngân hàng ngầm, xem ai sợ ai?”

Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe đến từ “ngân hàng ngầm”. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến, trước đây tôi còn tưởng “ngân hàng ngầm” có nghĩa là cho vay nặng lãi.

Trên thực tế, “ngân hàng ngầm” là một trong những hệ quả của “khôi sắc thanh quan”. Phần lớn thu nhập của dân buôn bán không thể gửi vào ngân hàng chính thức, bởi vì họ trốn thuế lậu thuế hay tiền đến từ một số

“Xong rồi, em còn muốn làm gì nữa?” Tôn Gia Ngộ kéo tôi ra khỏi “ngân hàng ngầm”.

Ngồi vào trong xe, tôi cầm tờ giấy trắng quan sát kỹ lưỡng, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Ngộ ngỡ anh ta ôm tiền bỏ trốn thì sao?”

Tôn Gia Ngộ cười cười: “Anh ta sẽ chết không có chỗ chôn”. Thanh âm của anh rất nhẹ, nhưng tỏa ra sát khí lạnh lùng.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi không nói thành lời. Nụ cười ở khóe miệng anh vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫn. Vào giây phút này Tôn Gia Ngộ như một người xa lạ.

“Gia Ngộ!”.

“Hả?” Anh quay đầu, thần sắc trở lại trạng thái bình thường: “Chuyện gì?”

Tôi đưa tờ giấy trắng cho anh: “Anh cầm lấy đi”.

Anh liếc nhìn tôi rồi cất giọng nhẹ nhàng: “Em hãy giữ lấy, một thời gian nữa rồi rút ra. Khi nào xin nhập học ở trường khác sẽ cần dùng đến”.

Tim tôi đập thình thịch, đầu ngón tay vô ý thức càng nắm chặt tờ giấy trắng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Mấy con số không trên tờ giấy, đổi thành nhân dân tệ tương đương thu nhập của bố mẹ tôi trong năm sáu năm. Một khoản tiền lớn như vậy, rốt cuộc anh có ý gì?

Tôi ngẩng lên nhìn anh, đúng lúc anh nhìn tôi qua gương chiếu hậu. Bắt gặp ánh mắt của tôi, anh liền quay đi chỗ khác.


The Soda Pop