XtGem Forum catalog
Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh

Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324383

Bình chọn: 8.5.00/10/438 lượt.

về nhà, Duy Duy vẫn không thấy bóng dáng như thường lệ. Sau đó khi không thể gắng gượng, tôi liền đi lên gác mặc cả quần áo nằm xuống giường.

Mãi tới năm giờ sáng bọn họ mới trở về. Tôn Gia Ngộ vào phòng mang theo không khí lạnh. Anh nằm xuống giường, một lúc lâu cũng không thấy động đậy.

Tôi kéo chăn đắp lên người anh, sờ mặt anh thấy lạnh toát, tay anh cũng như cục đá. Tôi hơi sợ hãi, lắc mạnh người anh: “Anh cởi áo khoác rồi hãy đi ngủ. Có đói không em hâm nóng lại cháo cho anh?”

Tôn Gia Ngộ lắc đầu, anh giơ tay cởi áo khoác ném sang một bên rồi chui vào trong chăn. Anh ôm tôi và nói như mê ngủ: “Ngoan, đừng động đậy, để anh ôm em một lúc”.

Không đến năm phút, hơi thở của Tôn Gia Ngộ đều đều chứng tỏ anh đã ngủ say. Tôi nhắm mắt nằm một lúc lâu nhưng không tài nào ngủ được. Thế là tôi rời khỏi lòng anh và đi ra ngoài. Lão Tiền một mình ngồi ở bàn ăn ngấu nghiến mẩu bánh mỳ. Tôi múc một bát cháo thịt bò tối qua tôi nấu trong lúc chờ đợi cho anh ta.

Anh ta cười nói: “Được đấy, Mai Mai, không ngờ cô đảm đang như vậy?”

Anh ta nói chuyện rất tự nhiên và thân mật, khiến tôi không thể thích ứng. Tôi không quên cảnh tượng lần đầu tiên gặp anh ta, anh ta đặt tay lên vai Duy Duy.

Lão Tiền từng là giảng viên khoa tiếng Nga một trường đại học nào đó, vậy mà lời nói và cử chỉ của anh ta có vẻ không đứng đắn. Cũng có thể bản chất anh ta không như vậy mà do tôi đa nghi quá.

“Bệnh của Gia Ngộ là thế nào vậy?” Tôi dò hỏi lão Tiền.

“Bệnh nghề nghiệp ấy mà, một khi tinh thần căng thẳng hay tâm trạng không tốt là cậu ấy phát bệnh. Nhắc đến mới nói, làm nghề của chúng tôi có người nào dạ dày khỏe mạnh đâu”.

“Tại sao lại như vậy?”

“Ba bữa ăn không đúng giờ”. Lão Tiền cười gượng: “Bữa sáng không kịp ăn, cả ngày ở bến cảng chỉ có thể uống gió lạnh, tám chín giờ tối mới về nhà. Cơm nước một ngày giải quyết cả vào bữa tối, suốt ngày còn bị lo lắng nơm nớp, không mắc bệnh mới là lạ”.

Nghe đến đây tôi cảm thấy xót xa trong lòng. Tôn Gia Ngộ chưa bao giờ nói cho tôi biết những chuyện này. Bình thường tôi chỉ thấy anh là người coi tiền như rác, xài tiền rộng rãi phóng khoáng, không ngờ anh kiếm đồng tiền lại gian nan như vậy.

Mỗi khi tôi quan tâm đến công việc của anh, anh luôn nói với tôi: “Bài tập của em, em còn chưa lo xong, bận tâm đến chuyện của người khác làm gì?”

“Đêm qua các anh đi đâu vậy?”

Lão Tiền nhìn tôi: “Tiểu Tôn không nói với cô?”

Tôi lắc đầu: “Anh ấy vừa ngủ rồi”.

Lão Tiền ăn hết bát cháo, gương mặt mệt mỏi của anh ta có chút sinh khí: “Thật ra cũng không làm gì, chỉ là chuyển hàng đi chỗ khác. Cô biết chúng tôi dấu hàng ở đâu không?”

“Làm sao tôi biết được?”

“Cô chẳng đoán ra đâu, cũng không một người nào có thể đoán nổi. Chúng tôi dấu hàng trong nhà xe của đội cứu hỏa, nhét cho bọn họ ít đô la Mỹ là bọn họ tự nguyện mở cửa nhà xe cho chúng tôi”. Lão Tiền vui đến mức không khép miệng: “Hai lần báo cháy cũng đáng giá lắm, không ngờ Tiểu Tôn lại tạo được mối quan hệ”.

Tôi không lên tiếng, chuyên tâm nghe anh ta khoe khoang. Tôi biết Lão Tiền có cảm tình với tôi nên mới muốn lấy lòng tôi.

Đối với một người đàn ông không yêu, phán đoán của phụ nữ bao giờ cũng chính xác. Nhưng gặp phải người đàn ông khiến phụ nữ động lòng, IQ của cô ta tự động về số không.

Có điểm tôi không hiểu, công ty Thanh quan chỉ là giúp chủ hàng làm thủ tục thông quan, nếu hàng hóa bị phạt tiền hay bị tịch thu thì chủ hàng phải chịu tổn thất chứ liên quan gì đến công ty Thanh quan? Tại sao bọn họ lại căng thẳng như vậy?

Khi tôi nói ra nghi vấn này, Lão Tiền phì cười: “Cô nghĩ đơn giản quá, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Một container hàng trị giá bảy tám mươi ngàn đô la Mỹ, nói tịch thu là tịch thu, chủ hàng sẽ không chịu yên đâu”.

Lão Tiền nhẫn nại giải thích cho tôi biết, do Ukraine đánh thuế các mặt hàng quá cao nên các công ty Thanh quan bị ép trở thành công ty buôn lậu trốn thuế. Nếu điều tra kỹ lưỡng lượng hàng hóa Trung Quốc ở chợ “Bảy km”, có thể tìm ra chứng cứ buôn lậu trốn thuế của hầu hết các mặt hàng.

Để giúp các chủ hàng trốn thuế, công ty Thanh quan thường các thủ đoạn như báo thấp số lượng, thay đổi giá cả và tên gọi hàng hóa. Vì vậy sau khi thông quan, chủ hàng không nhận được bất cứ hóa đơn chứng từ chính thức nào.

Trước đây địa điểm giao hàng thường ở bến cảng. Bởi vì một khi rời khỏi bến cảnh, hàng không nằm trong phạm vi quản lý của hải quan. Nhưng trong quá trình vận chuyển từ bến cảng đến kho bãi, lô hàng dễ bị cảnh sát và cơ quan thuế vụ để ý. Nếu họ sờ đến, họ cũng sẽ tịch thu cả lô hàng.

Chủ hàng bị thiệt hại nặng nề nhiều lần nên bắt đầu yêu cầu giao hàng ở trong thành phố. Vì vậy bây giờ công ty Thanh quan còn phụ trách cả việc vận chuyển hàng hóa.

“Ngày càng khó làm ăn”. Lão Tiền thở dài: “Những ngày tháng tươi đẹp trước kia không bao giờ quay trở lại nữa”.

Tôi im lặng lắng nghe, cố gắng nắm bắt từng tin tức. Bởi vì tôi muốn tìm hiểu bộ mặt thật không ai biết đến được che dấu đằng sau tấm mặt nạ bất cần đời của Tôn Gia Ngộ.

“Nếu xảy ra chuyện thì sẽ thế nào?” Tôi tiếp tục