Polaroid
Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh

Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324293

Bình chọn: 7.5.00/10/429 lượt.

ng thể nào quên ánh mắt hung dữ của cô ấy.

———————–

Tôi tiếp tục sống qua ngày trong trạng thái không mặn không nhạt, bên ngoài vẫn là mùa đông giá lạnh, Duy Duy vẫn duy trì cuộc sống chơi bời của cô, cô thường mất tích năm ba ngày không thấy bóng dáng. Có điều chiếc xe Mercedes mang biển số “TTT” không thấy xuất hiện một lần nào nữa.

Khoảng thời gian này quan hệ giữa tôi và Tôn Gia Ngộ tương đối đặc biệt. Mỗi buổi chiếu thứ ba và thứ năm, anh đều lái xe đưa tôi tới ngôi biệt thự của Nina, tầm chạng vạng tối anh lại đến đón tôi về. Tôi cũng chỉ có thể gặp anh hai buổi chiều đó và ngày cuối tuần. Những ngày khác tôi không biết anh ở đâu, đi cùng ai. Gọi điện thoại cho anh, di động của anh thường không có người bắt máy.

Tôi rất băn khoăn, không hiểu bạn trai của người khác có ở trong tình trạng thần rồng chỉ nhìn thấy đầu không thấy đuôi như tôi.

Khi không tìm ra câu trả lời, tôi quyết định làm con đà điểu vùi đầu xuống cát, cố ý coi những vấn đề đó không tồn tại. May mà tôi còn có piano, tất cả tâm trạng hỉ nộ ái lạc của tôi đều có thể ký thác trong năm mươi bốn phím đàn.

Nina bình thường là người dịu dàng nhưng bước vào lĩnh vực piano, bà trở nên nghiêm khắc vô cùng. Đối với mỗi bản nhạc, bà yêu cầu âm sắc và phong cách đạt đến mức hoàn hảo nhất.

Tôi vốn tự hào khả năng cơ bản của tôi không tồi, thế mà trước mặt Nina, khả năng đó không đáng giá một xu. Sau hai buổi đầu tiên tôi gần như không thể kiên trì, cuối cùng tôi nói với Tôn Gia Ngộ: “Em không học nữa”.

Tôn Gia Ngộ lần đầu tiên nổi nóng với tôi: “Em chỉ có thế thôi sao? Người khác chỉ có thể tâng bốc em lên tận mây xanh mà không thể dẫm đạp em? Em tưởng em là nữ hoàng Elizabeth II chắc?”

Tôi cúi đầu không lên tiếng, nước mắt trào ra bờ mi.

Tôn Gia Ngộ vội dỗ dành tôi: “Được rồi, coi như anh nói sai, em đừng khóc nữa”.

Tôi quay sang ra chỗ khác giơ tay lau nước mắt.

Tôn Gia Ngộ không biết lôi đâu ra con dao: “Em lột da anh làm thảm chùi chân ở cửa nhà em được chưa?”

Tôi phì cười, người đàn ông này luôn biết cách khiến tôi không thể giận anh.

Nina bê một cái khay lên, mời chúng tôi uống cà phê và ăn bánh do bà nướng. Bộ tách uống cà phê là gốm sứ của Anh Quốc mỏng manh, từ đó có thể nhìn ra dấu vết huy hoàng của ngày nào.

Lúc trò chuyện tôi thường hỏi Nina một số câu mà theo sự đánh giá của Tôn Gia Ngộ là ngốc nghếch hết chỗ nói. Nhưng Nina luôn nhẫn nại trả lời tôi. Có điều bà không bao giờ nhắc đến bản thân.

Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, có lẽ một số người từng trải qua rất nhiều biến cố, từng nếm đủ vị đắng cay mặn ngọt của nhân gian nên rất nhiều chuyện không thể nói ra lời.

Lúc tôi tập đàn, nếu không bận việc Tôn Gia Ngộ sẽ thường ở bên cạnh tôi đọc một cuốn sách nào đó.

Một lần tôi không thể kìm chế lòng hiếu kỳ nên nhoài người qua xem, kết quả hai con mắt tôi suýt nữa bắn ra ngoài. Một người quỷ thần còn tránh xa như anh lại đọc “Kinh thánh”.

Tôi giơ tay đóng quyển sách lại, thở một hơi dài: “Tại sao anh đọc “Kinh thánh”?”

“Em nghĩ anh nên đọc thứ gì?” Nghe ra giọng điệu châm biếm của tôi, anh hỏi lại.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Hậu hắc học hay là bí quyết tán gái gì đó”

(“Hậu hắc học”: Hậu có nghĩa là mặt dày, Hắc nghĩa là lòng dạ đen tối. Ý nói thương nhân và người làm quan thường có hai yếu tố mặt dày và lòng dạ đen tối)

Tôn Gia Ngộ bóp mũi tôi cười cười: “Hai môn đó anh có thể viết sách thu nhận học trò, không cần người khác dạy bảo”.

Tôi ngồi xuống tiếp tục tập đàn, không thèm nói chuyện với anh.

Ánh nắng mặt trời buổi chiều chiếu vào trong lòng, nhìn thấy rõ những hạt bụi nhỏ li ti bay khắp không gian, khiến con người có cảm giác thời gian như dừng lại.

Tôi lưu luyến bầu không khí ấm áp này, tạm thời quên hết thói hư tật xấu của anh, tôi đột nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục sống như vậy cũng không tồi. Nhưng khi chuông điện thoại của Tôn Gia Ngộ reo vang, tất cả giả tưởng của tôi lập tức biến mất.

Tôi nghe thấy anh nói chuyện với Nina, hình như hàng của anh ở bến cảng xảy ra chuyện.

Lúc tạm biệt, Nina ôm Tôn Gia Ngộ, gương mặt bà đầy vẻ lo lắng: “Hãy cẩn thận, cậu bé của tôi”.

Tôn Gia Ngộ không kịp đưa tôi quay về thành phố, anh lái xe đi thẳng tới bến cảng cách đó vài chục cây số. Trên suốt đường đi anh giữ bộ mặt trầm mặc đáng sợ.

Tôn Gia Ngộ đi gặp hải quan, còn tôi vào một quán cà phê bên ngoài bến cảnh đợi anh, trong lòng tôi thấp thỏm không yên.

Mãi đến tám giờ tối Tôn Gia Ngộ mới quay lại, thần sắc của anh rất khó coi. Tôi gọi canh và bánh bánh sandwich nhưng anh chỉ uống một hớp canh rồi lại đặt xuống.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi nơm nớp hỏi Tôn Gia Ngộ, trong ấn tượng của tôi anh mãi mãi là người không có chuyện gì là không giải quyết được.

“Không có gì, hai lô hàng bị tịch thu”. Anh rút một điếu thuốc, sắc mặt trở lại trạng thái bình thường.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, uống một hơi cạn cốc nước. Tôi nghĩ sự việc chắc không đến nỗi nghiêm trọng lắm.

Trên đường trở về thành phố, trời tối om, hai bên không có đèn chiếu sáng mà chỉ có đá mắt mèo ở giữa hai làn đường, mỗi khi đèn pha ô tô chiếu vào sáng l