The Soda Pop
Tứ đại tài phiệt: Gặp gỡ nhân vật lớn hàng tỷ

Tứ đại tài phiệt: Gặp gỡ nhân vật lớn hàng tỷ

Tác giả: Ân Tầm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210024

Bình chọn: 7.5.00/10/1002 lượt.

rỡ, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Liên Kiều sau đó quay mặt lại nhìn thẳng Hoàng Phủ Ngạn Tước …

‘Thực ra em thầm mến em gái anh từ rất lâu rồi, mà vừa lúc nãy cô ấy đã chấp nhận lời tỏ tình của em, anh là trưởng bối của cô ấy đương nhiên anh cũng là trưởng bối của em, nếu như anh không phản đối, em muốn cùng Liên Kiều phát triển, hơn nữa, xin phép anh cho em và cô ấy cùng đi du lịch trong kỳ nghỉ này!’

‘Thì ra là vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thong dong nới lỏng cà vạt, nhưng vẻ cuồng nộ đã xuất hiện trên đôi mày như lưỡi kiếm.

‘Đúng vậy, xin anh tin em, em đối với em gái anh là thật lòng, em tuyệt đối không phải là muốn vui chơi qua đường, xin anh yên tâm giao em gái cho em!’ Kiều Trị hết sức thành khẩn thể hiện thành ý mình với “anh trai” của Liên Kiều.

‘Tôi hiểu rồi! Nhưng mà, đối với chuyện tình cảm “cô em gái” này trước giờ tôi luôn tôn trọng ý nguyện cá nhân của cô ấy, nhưng mà, nếu muốn đi du lịch thì đương nhiên là phải chuẩn bị chu toàn mới được, em nên theo anh về trước đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dù giận dữ vẫn hết sức tao nhã nói.

‘Thật sao? Anh đồng ý rồi? Thật tốt quá, Liên Kiều …’

Mắt Kiều Trị sáng ngời, ‘Anh trai em đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau mà cũng tán đồng chúng ta cùng đi du lịch rồi, cho nên em phải chuẩn bị cho tốt nha, anh đợi điện thoại của em!’

Chương 168: Uy Hiếp Chia Tay (1)

Liên Kiều hơi sững sờ, không biết nên gật hay lắc đầu, nhưng mà … khi nãy Hoàng Phủ Ngạn Tước hình như là cười, vậy là … đồng ý rồi?

Lòng, tự dưng lại có chút thất vọng …

Lạnh lùng nhìn theo bóng của Kiều Trị, ánh mắt đe dọa của Hoàng Phủ Ngạn Tước ném sang phía Liên Kiều.

‘Lên xe!’ Giọng nói vẫn trầm thấp nhưng mang đầy vẻ uy hiếp.

***

Liên Kiều gần như bị hắn vừa lôi vừa kéo vào phòng.

Cửa phòng theo đó bị sập mạnh một cái, tạo nên một tiếng vang thật lớn khiến cả căn biệt thự gần như rung chuyển.

‘Lá gan của em thật là càng lúc càng lớn rồi!’ Giọng nói vẫn ưu nhã như xưa nhưng không giấu được sự giận dữ sắp bùng phát.

‘Tôi thế nào? Anh nói tôi thế nào?’ Cô bật người đứng thẳng dậy, nghênh mặt nhìn hắn không hề có chút sợ sệt.

‘Em còn dám hỏi tôi thế nào à? Ai cho phép em tự tiện chạy ra khỏi biệt thự chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước quát vào tai cô.

‘Con người anh thật kì lạ, tôi có chân có tay, tôi muốn đi chơi cho khuây khỏa thì có làm sao? Chẳng lẽ cứ ở đây chờ anh tới giết tôi?’ Cô đưa tay xoa xoa hai tai, không khỏi mắng thầm cái tên này giọng sao mà lớn thế.

‘Đi cho khuây khỏa?’ Biểu tình trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng thâm trầm, ‘Tôi thấy em muốn đi ra ngoài hẹn hò thì đúng hơn! Tên tiểu tử kia là ai? Nói!’ Hắn gần như muốn bức cung cô.

Liên Kiều nghênh mặt, dùng thái độ cực kỳ tự hào lẫn kiêu ngạo nói: ‘Hừm, Kiều Trị là bạn trai của tôi’

‘Phanh …’ Tay Hoàng Phủ Ngạn Tước quơ một phát trên bàn, bình hoa cổ đặt trên bàn để trang trí lung la lung lay cuối cùng phát ra một tiếng, vỡ vụn.

Sau đó là tiếng thét chói tai của Liên Kiều.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy bộ dạng sợ hãi của cô, lửa giận không biết từ đâu bùng phát, đáng chết thật, quyền này của hắn lại không phải đánh trên người cô, cô ở đó gào thét làm gì!

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, tôi không muốn ở lại “Hoàng Phủ” nữa, tôi muốn đi!’ Cô rống lên với hắn.

‘Rời đi? Em cũng đừng nghĩ!’ Bàn tay Hoàng Phủ Ngạn Tước hung hăn nắm chặt hai vai cô, lửa giận bừng bừng.

‘Tôi không phải là người nhà anh, anh dựa vào cái gì mà muốn quản tôi? Tôi muốn đi!’ Liên Kiều giẫm giẫm chân, trong đôi mắt màu tím vừa lo lắng vừa sốt ruột.

‘Rời đây để đi du lịch với tên tiểu tử ngốc kia?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cười nhưng trong mắt không hề có ý cười, ngược lại càng lạnh lùng hơn.

‘Học trưởng Kiều Trị không phải là tên ngốc, anh ấy là người giỏi nhất, cũng là bạn trai tôi!’ Liên Kiều tức giận trừng mắt nhìn hắn, thét lớn.

‘Em nghe cho kỹ đây’ Hoàng Phủ Ngạn Tước điên tiết ngắt lời cô, giọng lạnh lùng mang theo một tia mệnh lệnh không cho người khác cự tuyệt, ‘Tôi mặc kệ hắn giỏi giang hay ngu ngốc, tóm lại, phải chấm dứt mối quan hệ của hai người, còn nữa … em đừng có mơ mộng hão huyền đi du lịch với tên tiểu tử kia!’

‘Anh … Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nói lời không giữ lời! Học trưởng Kiều Trị không giống như anh, không bá đạo như anh, không quan tâm đến cảm xúc của tôi như anh!’ Liên Kiều vừa sợ vừa tức, rõ ràng lúc ở bãi đỗ xe hắn đã đồng ý với Kiều Trị.

‘Tôi nói lời không giữ lời?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cười một tiếng, hắn cúi thấp đầu nói bên tai cô, ‘Em không nhắc tôi cũng quên, là em nói với tên ngốc ấy tôi là anh trai em phải không?’

Giọng nói và cử chỉ vô cùng mập mờ! Hơi thở nam tính quen thuộc lần nữa theo từng hơi thở của cô xâm nhập vào từng tế bào trên người, cô có chút không tự nhiên nghiêng đầu sang một bên tránh hắn, ậm ừ nói: ‘Hừm, bây giờ tôi hối hận chết được, sớm biết anh có thể lấy uy quyền của anh trai mà bức hiếp tôi, tôi mới không thèm nói vậy!’

‘Quyền làm anh?’

Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng tà ác, hai mắt cũng bắn ra tia nhìn lạnh lẽo: ‘Em cho rằng tôi và em giống hai anh em lắm sao?’

Liên Kiều