
âm, nhất định sẽ vào tay em!” Cung Quý Dương lại tự nhiên nói cười.
Ngải Mễ vừa nghe thấy vậy, vẻ lo lắng trên mặt liền biến mất.
“Quý Dương, anh tốt quá!” Cô ta lại hôn lên trên má anh một lần nữa, vừa kích động, vừa nũng nịu, nói:
“Người ta sẽ đền đáp cho anh thật tốt!”
Sau khi Cung Quý Dương nghe được, chỉ nhếch mép, im lặng, hướng mắt về phía phòng làm việc của Sầm Tử Tranh!
☆☆☆☆☆☆☆☆
“Bùm …”
Một tiếng vang thật lớn, Sầm Tử Tranh hung hăng đá lên cửa, ngay sau đó, cô liền cầm lấy cái ly trên bàn, ừng ực uống mấy ngụm nước to.
Hô!
Tức chết cô rồi!
Nhìn thấy dáng vẻ muốn ăn đòn của cô gái kia, cô liền nổi giận, có phải con mắt của cô bị ném qua cửa sổ rồi không? Lại nghĩ đến việc dùng cô gái này!
Điều càng làm cô ghê tởm hơn chính là, Ngải Mễ là đàn bà của Cung Quý Dương?
Nỗi đau đớn ôm lấy cơn tức giận trong lòng gần như làm cô đứng không vững, thân thể nhỏ nhắn run rẩy theo từng tiếng hô hấp của cô!
Đương lúc lồng ngực của cô sắp bị cơn đau làm cho nổ tung thì lúc này Cung Qúy Dương liền đẩy cửa ra.
“Tranh Tranh.” Âm thanh trầm thấp mang theo chút cười nhạo.
Sầm Tử Tranh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia đang cười híp mắt, lửa giận lập tức bộc phát ra ngoài.
“Cút!” Cô cầm lấy mấy tập tài liệu trên bàn, ném tất cả về phía Cung Qúy Dương.
Ánh mắt của Cung Quý Dương hiện rõ vẻ thất kinh, lập tức lưu loát né qua một bên, mấy xấp tài liệu đập ầm ập vào tường!
“Oa, Tranh Tranh, em thật sự muốn mưu sát chồng sao!” Anh lớn tiếng, khoa trương nói.
Sầm Tử Tranh không nói hai lời, lập tức tiến lên, hai cánh tay nhỏ bé vừa dùng lực, níu chặt lấy cổ áo của anh:
“Rốt cuộc là anh xong chưa? Dẫn cô ta tới đây là muốn làm tôi xấu hổ sao?” Ánh lửa trong mắt cô gần như muốn phát hỏa ra đến nơi rồi!….
Q.3 – Chương 20: Chương 6. Khinh Người Quá Đáng (5)
Sau khi Cung Quý Dương nghe thấy lời tố cáo như thế, nụ cười nơi khóe môi như muốn lan lên đến mắt, anh không để ý đến hai tay của Sầm Tử Tranh đang níu lấy cổ áo của mình, mà vòng tay sang ôm lấy eo nhỏ của cô, dùng sức vừa đủ để tránh việc cô có ý định chạy thoát.
Vẻ hoảng sợ dâng lên trong mắt của Sầm Tử Tranh, đôi tay lập tức từ uy hiếp chuyển sang phòng vệ, sít sao chống lên ngực anh.
Cung Quý Dương cũng không ép buộc, chỉ ôm lấy người, chăm chú quan sát vẻ hoảng sợ và nỗi tức giận tràn đầy trong con ngươi của Sầm Tử Tranh. Anh đã gặp qua rất nhiều loại phụ nữ, nhìn qua rất nhiều đôi mắt xinh đẹp biết cười, cũng từng thấy qua những dáng vẻ yêu kiều sụt sùi khóc, nhưng vẫn chưa biết, thì ra là khi một cô gái nổi cơn thịnh nộ cũng tỏa ra sức mê hoặc chết người đến thế.
Sầm Tử Tranh chính là như vậy, vẻ tức giận bên trong con ngươi tựa như đóa hồng đang nở rộ, tràn ngập nguy hiểm khiến đàn ông phải lưu luyến…
“Tranh Tranh. . . . . .”
Anh cúi đầu gọi tên cô, không để tâm đến dáng vẻ nhất thời nổi da gà của cô gái bé nhỏ bên dưới, mà dịu dàng đặt một câu hỏi nhỏ nhưng có sức công phá ghê người bên tai cô:
“Ghen?”
Một chữ tựa như quả boom nổ tung ngay giữa trái tim của Sầm Tử Tranh, đột nhiên từ sâu trong đáy lòng nứt toát ra một lỗ hổng lớn, mà linh hồn của cô cũng quyện vào dòng máu, trượt xuống hố tuyệt vọng, không thể khôi phục lại như bình thường. . . . . .
“Thật là buồn cười, tôi ăn dấm của ai chứ?”
Cô ra sức trốn tránh lồng ngực vạm vỡ của anh, tuy rằng ngoài mặt tỏ rẻ tỉnh táo, nhưng
mà sâu trong nội tâm vẫn có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng tột độ.
“Ngải Mễ đó, nếu như không phải em ghen với cô ấy, tại sao lại thay đổi chủ ý?” Ánh mắt sáng rực của Cung Qúy Dương khiến người đối diện không thể suy nghĩ được gì.
Cuối cùng Sầm Tử Tranh cũng ăng thêm chút sức lực, khẽ đẩy Cung Qúy Dương ra một chút.
“Hi vọng anh đừng bôi nhọ tính chuyên nghiệp của tôi!”
Cô nói với giọng sắc bén: “Nguyên nhân sở dĩ tôi buông tha cho Ngải Mễ, chính là vì phong cách của cô ấy hoàn toàn không phù hợp với ‘Mộng Thường’, nêu như anh muốn tranh giành vị trí này cho bạn gái của anh, vậy thì thật xin lỗi, tôi không thể để cho thương hiệu này bị hủy hoại trong tay cô ấy.”
Cung Qúy Dương nhún vai, nhướn mày nói: “Còn nói là chưa ăn dấm? Từ đầu chí cuối bạn gái của anh chỉ có một mình em mà thôi!”
Vậy thì còn những cô gái không minh bạch kia!
Suýt chút nữa Sầm Tử Tranh đã nói ra những lời này, nhưng lại bị lý trí đè xuống, hít thở mộ cái thật sâu, tức giận nói:
“Cung tiên sinh, tôi đã nói qua rất nhiều lần rồi, tôi không biết anh, và cũng không muốn biết đến anh, tôi thật sự rất bận, xin anh đừng nên quấy rầy tôi nữa, được không?”
Cô chỉ còn thiếu việc quỳ xuống!
Bản lĩnh đeo bám của người đàn ông này thật đúng là cố chấp khác thường!
Sau khi Cung Qúy Dương nghe thấy thế, sắc mặt từ mỉm cười dần dần chuyển sang vẻ nặng nề.
“Em thật sự không biết anh?” Giọng nói trầm thấp của anh như muốn áp bức người khác.
Hình như Sầm Tử Tranh cũng nhận ra vẻ khác thường của Cung Quý Dương, đột nhiên cô ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào anh, nhắm mắt nói: “Không biết!”
“Tốt lắm!” Gương mặt tuấn tú của Cung Qúy Dương hiện rõ vẻ khác thường, vừa n