
phạm phải lỗi lầm mà ngay cả bản thân mình cũng không biết, khiến người yêu của tôi giận dỗi, không cho vào nhà, thế nên tôi chỉ có thể dùng đến cách này.”
Sầm Tử Tranh vừa nghe thấy, sắc mặt xanh mét tựa như vừa ăn phải mù tạt, lập tức phi thân đến cửa, la ầm lên: “Anh nói xong chưa? Ai là người yêu của anh? Nếu anh không đi, tôi lập tức báo cảnh sát.”
Tám năm trước anh ta cũng ngang ngạnh như thế, không ngờ tám năm sau vẫn mặt dày mày dạn thế này, suy cho cùng là anh ta muốn làm gì? Chẳng lẽ không nhìn thấy mình đã tìm đủ mọi cách để cự tuyệt rồi sao?
Sau khi nói xong, cô vô lực tựa người vào cửa, còn cho rằng kế tiếp sẽ là một phen công kích điên cuồng, nào ngờ, chẳng nghe thấy giọng nói đáng ghét ấy đâu nữa.
Bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, tựa như nãy giờ chưa từng có ai ngoài ấy.
Sầm Tử Tranh kinh ngạc đứng dậy, nắm chặt tay, cẩn thận từng li từng tí nhìn vào tấm kính chắn trước cửa – không có một bóng người!
Chẳng lẽ lương tâm bộc phát nên đã đi rồi?
Hàng chân mày của cô nhẹ nhàng nâng lên – chuyện này hình như không giống với tác phong của Cung Qúy Dương.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, chỉ cần anh ta đi khỏi là được, nếu không cô thật sự phải tính đến việc chuyển nhà để đổi lấy sự yên bình. Mặc dù cô biết, dựa vào thế lực của Cung Qúy Dương, bây giờ anh muốn tìm ai đều là chuyện dễ như trở bàn tay, nhất là cô đã đưa đến sự chú ý của anh.
Đương lúc Sầm Tử Tranh mới vừa thở phào nhẹ nhõm, muốn rửa mặt đi ngủ một chút, thì giọng nói quen thuộc đến nỗi không thể quen hơn được nữa, tựa như ‘ma quỷ’ vọng lên từ lầu dưới, điều đáng sợ hơn là – âm thanh kia được truyền đến từ một chiếc loa phát thanh.
“Tranh Tranh, thật sự em muốn quên anh sao? Đã nhiều năm trôi qua rồi, anh vẫn chưa thể quên em, chẳng lẽ em không biết người anh yêu nhất chính là em sao, Tranh Tranh.”
Trong nháy mắt, Sầm Tử Tranh cảm thấy mình lạnh buốt từ đầu đến chân – cái người điên này!
Qủa nhiên anh ta không có ý định buông tha! ! !
Nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, đôi mắt Sầm Tử Tranh gần như muốn bốc hỏa, cô căm hận nhìn Cung Qúy Dương với dáng vẻ thâm tình đứng bên dưới, bàn tay nhỏ bé đột nhiên siết chặt, cô hận không thể xé xác tên đàn ông kia ra thành ngàn mảnh.
Cung Quý Dương – tên đàn ông ghê tởm này, rốt cuộc anh ta muốn thế nào? Đã qua nhiều năm rồi, cô không muốn phải tự đày đọa mình như trước kia nữa, quyết định quên hết mọi thứ, chính là để đổi lấy sư yên tĩnh, không ngờ, hôm nay cô lại vô tình gặp lại anh!
Q.3 – Chương 3: Dây Dưa Lần Nữa (3).
“Tranh Tranh” Giọng nói nam giới tựa như âm hồn bất tán lại vang vọng lên từ lầu dưới, không ngừng khuếch tán trong không khí, chui vào trong đầu của Sầm Tử Tranh.
Hô hấp của cô trở nên dồn dập, run rẩy nhấc từng bước chân đến trước cửa sổ sát đất, sau khi cẩn thận từng li từng tí đẩy tấm rèm cửa ra, liền trông thấy Cung Qúy Dương đang nhàn nhã tựa người vào thân xe, trong tay cầm cái loa thật to không biết lấy ở đâu ra, hướng lên lầu kêu réo như ma quỷ.
Khi anh trông thấy bóng dáng của Sầm Tử Tranh in lên tấm kiếng thủy tinh, vẻ mặt càng thêm cực kỳ hưng phấn, cánh tay khác còn rất khoa trương, hướng về phía cô không ngừng quơ múa.
Cái người điên này!
Sầm Tử Tranh cắn răng nghiến lợi nhìn một màn động kinh ở dưới lầu.
Đến tột cùng là anh ta muốn làm cái gì?
Quả thực là điên rồi, sao mà chuyện gì cũng có thể làm được?
Nhìn đồng hồ nhích từng giây, lòng cô lại càng đau hơn, ngày mai cô phải dậy sớm, còn phải trở về phòng công tác gấp rút triển khai kế hoạch thiết kế, vì vậy, tuyệt đối không thể vì cơn tức này mà làm trễ nãi giấc ngủ của mình.
Cô và anh, đã trở thành hai người xa lạ, cần gì phải tiếp tục dây dưa như vậy? Năm ấy, anh suýt chút nữa đã làm ra hành động hủy diệt chính cô, bây giờ, cô chỉ muốn một cuộc sống bình lặng qua ngày, chẳng lẽ cũng khó khăn đến thế sao?
Ở bên dưới, âm thanh quỷ kêu vẫn vang hoài không dứt, Sầm Tử Tranh phiền não gãi gãi đầu, cuối cùng hướng mắt về phía nhà vệ sinh…
Hai mắt đột nhiên sáng lên, lập tức đứng dậy, đi vào bên trong.
Cả căn chung cư bắt đầu lốm đốm ánh đèn, rất dễ nhận thấy, mấy hộ gia đình ở nơi đây đã bị tiếng hét điên cuồng của Cung Qúy Dương đánh thức, cũng có một vài hộ hàng xóm thích xem náo nhiệt, mở toang cửa sổ, đưa đầu ra quan sát xem tình hình tiến triển như thế nào.
“Tranh Tranh, đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn yêu em, tại sao em lại tuyệt tình như thế? Tranh Tranh.”
“Rào rào.” Cung Qúy Dương la to, một thau nước đá đột nhiên dội thẳng xuống bên dưới.
Không nghiêng không lệch, trực tiếp dội anh ướt sũng.
Trái tim của Cung Qúy Dương bất thình lình loạn nhịp, cánh tay cầm loa nhất thời cứng đờ, từ bốn phía truyền đến tiếng cười xem náo nhiệt.
Trong phòng, Sầm Tử Tranh ném cái thau xuống đất, bàn tay nhỏ bé che chắn trái tim đang nhảy loạn không dứt.
Tốn sức của chín trâu hai hổ mới có thể hất nguyên một thau nước đầy xuống dưới, đây chính là việc thất đức nhất mà cô đã làm, nhưng cũng hết cách rồi, vì để cho tên đàn ông kia ngậm miệng lại, cô chỉ có thể nhắm mắt làm liều.
Dưới lầu lập tức yên t