
ô gái nằm trong phòng bệnh không ai khác hơn là Khương Tĩnh Nghiên. Nghe cô nói vậy, Sầm Tử Tranh hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng mà chậm rãi bước đến gần giường bệnh, thận trọng cắm bó hoa trên tay vào chiếc lọ thủy tinh đặt trên bàn đầu giường, rồi mới nhìn về phía Tĩnh Nghiên …
‘Tĩnh Nghiên, mình không biết phải làm thế nào thì mới xóa hết mối hận trong lòng bạn nhưng mình muốn bạn biết, từ đầu cho đến bây giờ mình vẫn luôn xem bạn như là người bạn tốt nhất của mình, cho dù bạn đã làm những chuyện không tốt với mình, mình cũng không so đo!’
‘Thật sao? Nực cười …’
Sau một tràng cười lạnh, Khương Tĩnh Nghiên lạnh lùng lên tiếng: ‘Bây giờ cô là người thắng, kẻ thắng làm vua, muốn nói sao mà chẳng được. Sầm Tử Tranh, tôi cho cô biết, đừng tưởng cô sẽ thắng tôi mãi, tôi sẽ tìm mọi cách đối phó cô, tôi sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy!’
‘Không, bạn sai rồi!’ Sầm Tử Tranh không hề bị thái độ lạnh nhạt của Khương Tĩnh Nghiên dao động, ‘Mình không có thắng, mình thua … Mình cho rằng chỉ cần mình cố hết sức thì bạn sẽ lại đón nhận mình. Thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất để chữa lành tất cả. Mình tưởng rằng mình với bạn có thể giống như ngày xưa,vui vẻ hòa thuận nhưng bây giờ mình mới biết, bất kể mình làm gì cũng đều không thể xóa đi mối hận trong lòng bạn. Cho nên, bạn nói sai rồi, mình chưa bao giờ là kẻ thắng cả, ngược lại, mình thua thật thảm. Mình mất đi tình bạn, mất cả tình anh em …’
Khương Tĩnh Nghiên nghe cô nói vậy liền bật lên một tràng cười nhưng lần này tiếng cười thật thê lương …
‘Sầm Tử Tranh, ở đây, lúc này chỉ có tôi với cô hai người, cô không cần giở trò mèo khóc chuột trước mặt tôi nữa, tôi biết trong lòng cô sớm đã vui như mở hội rồi. Hôm nay cô tới chắc chỉ là để xem tôi thê thảm đến mức nào thôi chứ gì?
Q.10 – Chương 66: Đoạn Kết (3)
Sầm Tử Tranh u oán nhìn bạn mình, đợi đến khi Tĩnh Nghiên phát tiết cơn phẫn nộ xong mới nhẹ giọng nói: ‘Tĩnh Nghiên … vì sao bạn lại trở thành như thế?’
Khương Tĩnh Nghiên nhìn cô, chừng như nhìn ra được vẻ u oán thoáng qua trong đôi mắt kia, thân hình hơi run lên nhưng vẫn cố trấn tĩnh, chỉ cười lạnh một tiếng, không nói câu nào.
‘Tĩnh Nghiên, sau khi xảy ra chuyện lần trước mình mới biết, bất kể mình nói gì làm gì cũng sẽ không thể xóa đi mối hận trong lòng bạn. Bạn là bạn của mình, bất kể có chuyện gì xảy ra với bạn mình cũng sẽ rất để ý cho nên mình mới hy vọng bạn có thể suy nghĩ cho tương lai của mình một chút, xem có nên ép buộc bản thân cứ sống mãi trong cừu hận suốt phần đời còn lại hay không?’ Sầm Tử Tranh nhẹ giọng thì thầm.
Khương Tĩnh Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt, ‘Vậy sao? Thì ra cô tốt bụng đến nỗi giúp tôi suy nghĩ cho tương lai của tôi nữa sao? Ồ, cũng đúng thôi, nếu không làm vậy thì sao cô lại muốn nhượng lại cổ phần của Leila cho tôi chứ?’
‘Tĩnh Nghiên, mình là thật lòng muốn mời bạn đến Leila …’
‘Đủ rồi, Sầm Tử Tranh!’
Khương Tĩnh Nghiên chợt lên tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, ‘Cô đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Chẳng qua là cô thương hại cho tôi thôi, thậm chí muốn dùng mớ cổ phần ấy để chuộc lại sự áy náy trong lòng mà thôi. Sầm Tử Tranh tôi cho cô biết đời này tôi cũng sẽ nguyền rủa cô, tôi không tin ông trời thật không có mắt để loại người như cô mãi được hạnh phúc đâu!’
Sầm Tử Tranh rầu rĩ khép mắt, một sự mệt mỏi và bất lực chưa từng có chợt ập đến, một lúc sau cô chậm rãi mở mắt nhìn về phía Tĩnh Nghiên …
‘Tĩnh Nghiên, mình không biết phải nói sao thì bạn mới hiểu nữa. Được, bạn có thể hận mình nhưng mình không muốn bạn lãng phí chính mình nữa …’
‘Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô. Cút! Cút ngay! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa …’
Khương Tĩnh Nghiên nói đến đây, kích động đến nỗi vơ lấy bình hoa trên bàn ném thẳng về phía Sầm Tử Tranh, mắt lóe những tia thù hận …
‘Tĩnh Nghiên, bạn thật hận mình đến thế sao?’ Sầm Tử Tranh đau lòng khôn xiết thì thào …
‘Đúng vậy! Tôi hận không thể một đao giết chét cô …’ Sầm Tử Tranh như nổi điên cầm lấy con dao gọt hoa quả trên đầu giường phóng về phía Sầm Tử Tranh.
‘Muốn xóa nỗi hận trong tôi phải không? Được thôi, vậy thì cô đi chết đi …’
Cây dao gọt hoa quả lóe lên những luồng sáng lạnh lẽo, Sầm Tử Tranh cũng không né tránh, khi mũi dao nhọn hoắc xuyên qua da thịt, cô đau đến mặt tái nhợt …
Trong phòng mọi âm thanh như im bặt, Khương Tĩnh Nghiên bị một màn trước mắt dọa đến sợ cứng người, mất một lúc lâu cô mới loạng choạng đứng dậy, mắt hết nhìn cây dao trên người Sầm Tử Tranh lại nhìn đôi tay mình …
‘Sầm Tử Tranh, tại sao cô không trốn chứ? Tại sao chứ? Cô điên rồi …’ Rốt cuộc cũng phản ứng lại, điên cuồng rống lên.
Sầm Tử Tranh chống tay vào đầu giường sau đó tựa hẳn người vào đó, máu tươi nhỏ từng giọt xuống sàn, sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt, mắt nhìn Khương Tĩnh Nghiên, môi nở một nụ cười yếu ớt …
‘Không biết một dao này … có đủ để xóa mối hận trong lòng bạn hay chưa?’
Nói xong câu này, cô không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống sàn bất tỉnh nhân sự …
Khi Thư Tử Hạo đẩy cửa ph