
ra trước mắt này.
‘Tĩnh Nghiên …’
Sầm Tử Tranh tuy lòng cũng đã nguội lạnh nhưng nghe tiếng gào thét đầy tuyệt vọng của Tĩnh Nghiên, lòng cô vẫn có chút nhói đau.
Ngay lúc này chợt một giọng nói vang lên từ phía cửa …
‘Hai người, Tĩnh Nghiên … giao cho tôi đi!’
Cửa phòng không biết đã bị đẩy ra từ lúc nào, mà người đứng ở cửa vừa cất lời nói chính là Thư Tử Hạo.
Nghe tiếng hắn ba người cùng nhìn ra ngoài, nhất là Khương Tĩnh Nghiên, vừa thấy người đến là ai, cả người cô chợt run lên.
Sầm Tử Tranh cũng rất bất ngờ, cô không nghĩ Thư Tử Hạo sẽ đến Cung thị. Liếc mắt nhìn sang Cung Quý Dương đang đứng bên cạnh lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy hắn dường như đã đoán trước được điều này.
‘Tử Hạo …’ Sầm Tử Tranh thấp giọng gọi.
Thư Tử Hạo đóng cửa phòng tổng giám đốc lại, bước từng bước thản nhiên đến trước mặt Cung Quý Dương, lúc này hắn hoàn toàn cảm thấy mình rất bình thản khi đối mặt với người đàn ông này.
‘Cung tiên sinh, tôi biết những chuyện Tĩnh Nghiên làm đáng phải bị xử lý đích đáng nhưng xin anh tha cho cô ấy lần này, giao cô ấy cho tôi!’
‘Dựa vào cái gì chứ? Một người có thể âm hiểm đến mức này tôi không cho rằng tha cho cô ta là một chuyện tốt!’ Cung Quý Dương liếc mắt về phía Khương Tĩnh Nghiên, nói một cách lạnh lùng.
‘Tĩnh Nghiên chẳng qua chỉ là bị thù hận làm cho mù quáng, tôi nghĩ Tử Tranh cũng sẽ phản đối những thủ đoạn anh muốn đối phó với cô ấy!’
Trên mặt Thư Tử Hạo vẫn bình đạm không có chút biểu tình nào, chỉ khi nhìn về phía Khương Tĩnh Nghiên trên mặt mới thoáng qua một chút chua xót.
Sầm Tử Tranh cũng kéo tay Cung Quý Dương nói khẽ, ‘Quý Dương, thôi đừng tính toán nữa. Chuyện đã đến nước này em cũng không muốn nhìn thấy Tĩnh Nghiên có gì không hay xảy ra. Anh tha cho bạn ấy đi. Dù sao … bạn ấy có thành như ngày hôm nay toàn bộ đều là vì em mà ra cả!’
‘Tranh Tranh, em …’ Cung Quý Dương rõ ràng là rất bất mãn khi nghe Sầm Tử Tranh vì Tĩnh Nghiên mà năn nỉ mình.
‘Cung tiên sinh, dù thế nào hôm nay tôi cũng phải dẫn Tĩnh Nghiên đi!’ Thư Tử Hạo nói một cách kiên định.
Cung Quý Dương liếc mắt về phía Thư Tử Hạo, chau mày nói: ‘Mặc dù tôi chẳng thích nhưng tôi thấy mình vẫn nên nhắc nhở cậu một câu, người phụ nữ này không đáng để làm như vậy đâu!’
Ánh mắt phức tạp của Thư Tử Hạo vẫn không rời khỏi Khương Tĩnh Nghiên, hắn trầm ngâm một lát sau đó nhìn về phía Cung Quý Dương, nói rành rọt từng chữ: ‘Tôi không thể không làm như thế, bởi vì sau khi bị trúng thuốc, người tôi bị tôi ép buộc … chính là cô ấy!’
‘Hả?’ Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy, ngạc nhiên đến mức không kìm được một tiếng kêu kinh ngạc.
Thì ra … hôm đó người thực sự có phát sinh quan hệ với Thư Tử Hạo lại là … Tĩnh Nghiên sao?
Đứng ở bên cạnh Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương nhẹ nhàng vòng tay qua vai cô, bàn tay nhè nhẹ vỗ vai cô như trấn an.
Thư Tử Hạo chừng như sớm đã đoán được Sầm Tử Tranh sẽ có phản ứng như vậy, hắn chỉ lạnh nhạt nói: ‘Chuyện đời đúng là khó lường. Mục tiêu để cô ấy thực hiện âm mưu này là em với anh nhưng chắc cô ấy tuyệt đối không ngờ bản thân lại sa vào bẫy rập của chính mình. Ai có lỗi với ai, bây giờ khó mà nói cho rõ ràng được!’
Cung Quý Dương nghe hắn nói hết, ánh mắt cũng dần hòa hoãn trở lại, ‘Được, tôi cho cậu một cơ hội, người phụ nữ này cậu có thể mang đi!’
Thư Tử Hạo không nói tiếng nào, bên môi câu lên một nụ cười nhợt nhạt, hắn nhìn Sầm Tử Tranh bằng ánh mắt phức tạp, một lúc sau mới chậm rãi xoay về phía Khương Tĩnh Nghiên.
‘Không … em không đi với anh đâu. Em … em không muốn anh thương hại em … không muốn …’ Khương Tĩnh Nghiên dãy dụa đứng dậy, tâm tình cực kỳ kích động gào thét.
‘Tĩnh Nghiên, rốt cuộc em còn muốn thế nào nữa? Những chuyện em làm đã rất quá đáng rồi! Tỉnh táo lại đi! Đi theo anh!’ Thư Tử Hạo chặn cô lại, bất thình lình lớn tiếng quát.
‘Buông em ra, buông em ra …’ Khương Tĩnh Nghiên giãy dụa càng lợi hại, ánh mắt sắc như dao không ngừng quét về phía Sầm Tử Tranh…
‘Sầm Tử Tranh, cô đừng đắc ý vội. Tôi cho cô biết, cho dù chết tôi cũng phải lôi cô chết cùng. Tôi sẽ không để cho cô sống êm đẹp, cô nhớ lấy …’
Lời của cô chưa nói dứt thì cả người như một cánh diều đứt dây, mắt tối sụp lại, thân thể chậm rãi trượt xuống…
‘Tĩnh Nghiên …’
***
Trong một gian phòng bệnh của một bệnh viện tư nhân, từ phía cửa sổ có thể nhìn ra một mảnh vườn xanh ngát, ánh mặt trời mùa xuân như mang đến hy vọng cho cả nhân loại.
Buổi chiều, mặt trời chiếu những tia sáng vàng rực nghiêng nghiêng qua khung cửa sổ, cả căn phòng chìm trong mùi hương hoa dìu dịu.
Trên giường bệnh, một cô gái thất thần nhìn ra ngoài khung cửa sổ, gương mặt trong suốt nhìn không ra có chút sinh khí nào.
Không lâu sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra, dường như là bị tiếng mở cửa khua động, cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn rõ gương mặt người mới đến, sắc mặt cô chợt trầm xuống …
Qua một lúc lâu cô gái mới thấp giọng nói: ‘Không ngờ cô còn đến. Sao hở? Muốn xem tôi chết hay chưa chứ gì? Cô yên tâm, chỉ cần cô còn sống, tôi nhất định sẽ không chết!’
Người mới đến chính là Sầm Tử Tranh còn c