Tứ đại tài phiệt: Đăng ký kết hôn trễ

Tứ đại tài phiệt: Đăng ký kết hôn trễ

Tác giả: Ân Tầm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326032

Bình chọn: 9.5.00/10/603 lượt.

ường, đang bận rộn thái thức ăn Khương Tĩnh Nghiên chợt quay lại nhìn, khi nhìn thấy Thư Tử Hạo đang đứng ngay cửa, cô liền mỉm cười: ‘Nào có người nhìn thấy người khác bận rộn mà không chịu đến giúp chứ?’

Thư Tử Hạo bật cười ha hả, cùng lúc đôi chân dài đã bước nhanh vào bếp, sau khi tìm một vòng trong bếp thì lại chẳng thấy một chiếc đĩa nào.

Tĩnh Nghiên thấy vậy nhịn không nổi bật cười, cô chỉ tay vào chiếc tủ chén ẩn nơi quầy bếp, ‘Ở đó kìa, Thư học trưởng, nơi đây là nhà anh mà!’

Thư Tử Hạo nghe giọng điệu có chút trào phúng của cô cũng ngượng ngùng cười nói: ‘Thực ra anh không có thói quen vào bếp, thậm chí cũng rất hiếm khi tiến vào nhà bếp!’

Tĩnh Nghiên nhún vai, tỏ vẻ hiểu rõ: ‘Cũng đúng thôi. Anh là nhà thiết kế cấp quốc tế, sao lại có thời gian xuống bếp chứ? Vì vậy hôm nay anh chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đây chờ ăn món ngon là được rồi!’

Thư Tử Hạo nghe cô nói vậy liền bước đến cầm lấy con dao trong tay cô nhẹ nhàng đặt xuống rồi mỉm cười nói: ‘Tĩnh Nghiên, em là khách của anh sao anh có thể để em làm mấy việc này chứ? Giờ nhiệm vụ chủ yếu của em là nghỉ ngơi cho khỏe, nơi đây cứ giao cho dì Phúc làm là được rồi. Nếu như em không thích những món ăn của dì Phúc thì anh có thể đặt thức ăn ở ngoài mang đến mà!’

Một ý cười thoáng qua đáy mắt của Tĩnh Nghiên, cô ngẩng đầu lên nhìn Thư Tử Hạo, vẻ mặt chân thành: ‘Thư học trưởng, em rất cám ơn anh khoảng thời gian này chăm sóc cho em, sức khỏe của em tốt hơn nhiều lắm rồi, em cũng không thể ở chỗ của anh ăn không uống không được. Hơn nữa, thực ra hôm nay em làm bữa cơm này là có mục đích.’

‘Ồ? Sao em lại nói thế?’ Thư Tử Hạo nhướng mày, nghi hoặc hỏi lại.

Tĩnh Nghiên nhìn lại những món ăn mà mình vừa làm, trên mặt lộ ra ý cười: ‘Bởi vì lát nữa Tử Tranh đến đây chơi. Vì để cám ơn sự giúp đỡ của hai người, em suy đi nghĩ lại, thấy chỉ có cách này là cách tốt nhất để biểu đạt thành ý!’

‘Tử Tranh đến đây?’ Đôi mắt đen của Thư Tử Hạo chợt sáng lên, trên mặt không tự giác thoáng qua một tia nhu tình.

Tĩnh Nghiên gật đầu sau đó nhìn Thư Tử Hạo, ẩn dấu trong nụ cười là một nỗi niềm không ai nắm bắt được …

‘Thư học trưởng, anh … vẫn chưa buông xuống được sao?’

Q.10 – Chương 49: Âm Mưu (9)

Thư Tử Hạo nghe cô hỏi vậy, gương mặt vốn đang tươi cười chợt trở nên suy sụp và ảm đạm, bên môi không tự giác lộ ra một nụ cười khổ: ‘Buông xuống được hay không thì cũng phải buông xuống, không phải sao?’

Câu hỏi này là nỗi khổ sở và bất lực của hắn trong bấy nhiêu năm qua.

Thu hết phản ứng của hắn vào trong đáy mắt, Tĩnh Nghiên nhẹ rũ hàng mi, cô quét nhanh mắt về những đĩa thức ăn trên bàn, từng đĩa một, trên mặt thần tình cực kỳ phức tạp. Một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn Thư Tử Hạo nói: ‘Có lẽ anh nói đúng, những chuyện như thế này anh không buông xuống được cũng phải buông xuống, dù sao Tử Tranh cũng đã kết hôn với Cung Quý Dương, nhưng …có một vài chuyện vừa khéo là ngược lại, anh muốn buông xuống cũng chưa chắc đã buông xuống được!’

Cô vừa điềm nhiên nói vừa trút món ăn cuối cùng vào đĩa, trong từng động tác có một sự thoải mái không nói thành lời.

Thư Tử Hạo nhẹ thở dài một tiếng, vốn trong lòng tâm sự trùng trùng nên hắn không nhận ra thần thái và ngữ điệu của Tĩnh Nghiên có chút khác thường, hắn chỉ cười khổ một tiếng nữa, không nói gì thêm mà lẳng lặng bước sau lưng nhìn cô làm bếp.

‘Thư học trưởng, có vài lời em vẫn luôn muốn nói với anh nhưng có lúc cảm thấy nói ra vô ích!’ Tĩnh Nghiên nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn, cô cười nhẹ, điềm đạm nói.

Thư Tử Hạo không đáp lời, chỉ nhìn cô như muốn chờ nghe câu tiếp theo.

Tĩnh Nghiên khéo léo dùng dao khắc một đóa hoa từ một củ cà rốt rồi đặt lên đĩa thức ăn như trang trí, vừa làm vừa không nhanh không chậm nói: ‘Thực ra em vẫn luôn cho rằng, người thích hợp với Tử Tranh nhất là anh, Thư học trưởng, chứ không phải là Cung Quý Dương!’

‘Hả? Vì sao lại nói vậy?’ Thư Tử Hạo nghe Tĩnh Nghiên nói vậy, tuy biết đây chẳng qua chỉ là một ý niệm thôi nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại.

Khương Tĩnh Nghiên cười khan một tiếng sau đó nhìn hắn, trong mắt thoáng qua một tia khác thường, ‘Bởi vì Thư học trưởng anh yêu sâu đậm hơn ai hêt, một người yêu một người sâu sắc như vậy chẳng lẽ không đáng có được một tình yêu hoàn mỹ hay sao chứ?’

Câu nói này của cô lại khiến Thư Tử Hạo cười khổ lần nữa, hắn xua tay: ‘Tĩnh Nghiên, nếu như em muốn an ủi anh thì anh xin nhận ý tốt đó!’

Khương Tĩnh Nghiên dừng lại động tác trong tay, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn: ‘Thực ra không phải em muốn an ủi anh, Thư học trởng, anh có từng bao giờ nghĩ sẽ giành Tử Tranh về lại bên mình?’

Câu hỏi này của hắn khiến cả người Thư Tử Hạo cứng đờ, sau đó hắn thở dài một tiếng thật sâu: ‘Tĩnh Nghiên, thực ra suy nghĩ này không lúc nào là không quẩn quanh trong đầu anh nhưng … anh biết, người Tử Tranh yêu là Cung Quý Dương, không phải anh, hơn nữa cô ấy … cô ấy đúng là đang sống rất hạnh phúc, anh nghĩ cũng đã đến lúc buông tay rồi!’

Tĩnh Nghiên nghe hắn nói vậy liền bước đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt đen của Thư Tử Hạo, bất


Polaroid