
tiết kiệm, dù là sau này cô kiếm được tiền mỗi tháng đều sẽ gửi về nhà, hơn nữa con số cũng không nhỏ nhưng mẹ cô vẫn luôn duy trì tính tiết kiệm của mình.
Vậy mà hôm nay sao mẹ lại đến đây, hơn nữa còn không báo gì cho cô biết mà lại còn ở khách sạn Stewart chứ? Khách sạn này trước giờ chỉ tiếp những vị khách quý hoặc những nhân vật nổi tiếng, thông thường đều phải có thẻ hội viên thì mới có thể vào ở, hơn nữa chi phí ở đây cũng cao đến dọa người.
‘Mẹ, có thật là mẹ đến đây không? Sao mẹ lại vào ở khách sạn đó chứ? Mẹ đợi con một chút, con đem thẻ hội viên đến cho mẹ!’
‘Không cần đâu, có một tên nhóc dẫn chúng ta vào đây rồi, bây giờ chỉ thiếu mỗi con thôi!’ Mẹ của Sầm Tử Tranh hào hứng nói.
‘Tên nhóc? Chúng ta?’ Sầm Tử Tranh hoàn toàn bị lời của mẹ mình làm cho hồ đồ, cô vội hỏi lại: ‘Cái tên nhóc đó là ai? Với lại, ngoại trừ mẹ ra còn có người khác nữa sao?’
‘Đương nhiên là em trai con rồi, còn cái tên nhóc kia hử, con đến thì biết ngay thôi mà!’
Bà Sầm Tử Tranh nói giọng bí mật.
Đặt điện thoại xuống, Sầm Tử Tranh có chút hoang mang …
Người mời mẹ và em trai đến khách sạn rốt cuộc là ai chứ? Thật là thần bí mà!
Chẳng lẽ là …
Thư Tử Hạo?
Anh ta đã từng nói với cô muốn đón mẹ cô qua đây nhưng lúc đó mẹ không đồng ý.
Thôi, không cần nghĩ làm gì, đi xem chẳng phải là biết ngay sao?
Đi vào khách sạn Stewart, được nhân viên phục vụ dẫn đường, theo tiếng nhạc dìu dặt vang khắp hành lang khách sạn, Sầm Tử Tranh bước lên những bậc thang cuốn, đèn sáng nhấp nháy đi đến phòng VIP cao cấp ở tầng cao nhất của khách sạn.
Đang lúc cảm thấy kỳ lạ vì sao mẹ mình lại đến tầng này thì Sầm Tử Tranh đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của mẹ, còn có một giọng nói quen thuộc với cô đến nỗi không thể quen thuộc hơn …
‘Bác Sầm, thực ra con đã muốn đến chào hỏi bác từ rất lâu trước đây rồi, nhưng Tranh Tranh nói con quá xấu xí, sợ rằng bác gái gặp con rồi sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của bác.’
‘Ai yo, đứa bé này, lời con nói mới ảnh hưởng đến tâm tình của ta đó. Con cao lớn như vậy, gương mặt lại đẹp trai thế này, lần đầu tiên ta gặp được đứa bé đẹp trai như con đấy nha. Một lát bé cưng tới, ta phải nói rõ với nó mới được, có một bạn trai ưu tú như vậy vì sao không sớm chút mang về cho ta xem chứ!’
Bàn tay Sầm Tử Tranh vừa đưa lên định đẩy cửa vào chợt dừng lại giữa không trung, giọng nói quen thuộc, đầy ma lực kia khiến cô không rét mà run, cô không ngờ Cung Quý Dương lại đón mẹ mình đến đây, hơn nữa còn nói chuyện vui vẻ như vậy.
Nhưng không để cô kịp suy nghĩ nhiều, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh đã lịch sự gõ cửa, sau đó đẩy cửa phòng ra. Cánh cửa phòng vừa mới mở thì bức tranh gia đình hài hòa đập vào mắt khiến Sầm Tử Tranh không thở nổi.
Mẹ cô nét cười đầy mặt, còn ở bên cạnh em trai đang vui vẻ cười nói, cùng với Cung Quý Dương đang ra sức nịnh nọt …
Nghe tiếng động, ba người ngồi trong phòng cùng lúc hướng tầm mắt về phía cửa …
‘Bé cưng, rốt cuộc con cũng đến rồi, mau đến đây ngồi đi!’
Khi mẹ của Sầm Tử Tranh nhìn thấy con gái, trên mặt lộ ra một nét cười hiền hòa, bà vừa nói vừa vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô đến ngồi bên cạnh Cung Quý Dương.
Sầm Tử Tranh hoang mang nhìn mẹ mình, xem ra cô vẫn chưa hoàn hồn lại từ những chấn động mà một màn trước mắt này mang đến.
Mà Cung Quý Dương thì nở nụ cười quyến rũ thường thấy, anh xấu xa vẫy tay nói: ‘Tranh Tranh, đến chỗ anh này!’
Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu trở nên gấp gáp, khi cô hoàn hồn lại thì cô chỉ tay về phía Cung Quý Dương, giọng sắc bén nói: ‘Anh đang làm gì vậy? Sao anh lại ở chỗ này? Với lại mẹ tôi và em trai sao lại cũng ở chỗ này?’
Cô hỏi liên thanh một tràng khiến cho Cung Quý Dương bật cười, anh khoanh tay trước ngực, giọng bỡn cợt nói: ‘Tranh Tranh à, một lúc mà em hỏi anh nhiều câu như vậy, em muốn anh trả lời câu nào trước đây?’
Đôi mắt đẹp của Sầm Tử Tranh bắt đầu bừng lên lửa giận.
Cô vừa muốn phát tiết cơn giận thì biểu tình kích động của cô đã bị một câu nói của bà Sầm áp chế.
‘Bé cưng à, chắc là con không biết đó thôi, đứa bé này rất có lòng nha, chẳng những phái máy bay chuyên dụng đến đón mẹ tới đây, hơn nữa còn chuẩn bị cho mẹ một gian phòng lớn, căn phòng đó thật là đẹp nha, còn có cả hoa viên. Không chỉ vậy thôi, mà ngay cả em trai con cũng bị điều từ tổng bộ đến, bây giờ ngay cả cảnh sát trưởng cũng phải nhường nó ba phần nha …’
Sầm Tử Tranh thực sự không còn lời gì để nói.
Em trai cô thì vừa cười vừa đẩy cô đến bên cạnh Cung Quý Dương, còn bà Sầm thì vẫn chưa thôi, vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn Cung Quý Dương, hoàn toàn là dáng vẻ của một bà mẹ vợ vô cùng hài lòng với đứa con rể.
‘Cung tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?’ Bà nhẹ giọng hỏi.
Cung Quý Dương hơi mỉm cười, cực kỳ lễ phép giúp bà châm một tách trà, giọng lễ độ nhưng không dấu được nét cao nhã quý khí, trả lời: ‘Bác gái, xin đừng khách sáo, gọi con là Quý Dương là được rồi, con năm nay 28 tuổi, lớn hơn Tranh Tranh 4 tuổi.’
Bà Sầm nghe câu trả lời này càng hài lòng hơn, bà vỗ tay, nói: ‘Hai tuổi này thật là xứng, Cung tiên … ừm, không, Quý Dương, nhìn dáng vẻ của c