
.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, áo phông đã ướt đẫm, dính bết vào lồng ngực, lòng bàn tay nóng rực. Anh túm cánh tay cô, bàn tay còn lại đỡ gương mặt cô, sau đó dùng ngón tay thô ráp đầy những vết chai sần lau đi nước mắt trên mặt cô.
Còn đôi mắt đen sâu hun hút của anh nhìn cô chăm chú.
“Có chuyện gì vậy?” Hàn Trầm hỏi.
Cẩm Hi ngoảnh mặt đi chỗ khác, né tránh bàn tay anh: Không có gì. Đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu trong người. Thành thực xin lỗi, anh hãy đổi người khác đến thử nghiệm đi”.
Cô muốn gạt tay anh ra nhưng anh càng siết chặt hơn.
Cẩm Hi hít một hơi sâu, quay đầu, để lộ nụ cười áy náy: “Vừa rồi tại tôi nhìn xuống dưới nên mới bị lên cơn sợ độ cao, tâm trạng hơi mất kiểm soát…” Lý do cô đưa ra có vẻ hợp tình hợp lý, bởi nhiều trường hợp mắc chứng sợ độ cao, khi bị ép buộc quá mức, tinh thần sẽ trở nên hoảng loạn.
Hàn Trầm từ từ buông tay. Hai người im lặng trong giây lát.
“Là tôi suy nghĩ không chu đáo.” Anh đột nhiên mở miệng: “Tôi để cô chạy, vốn là hy vọng cô thể khắc phục chứng sợ độ cao. Tôi sẽ bảo họ đổi người khác, cô hãy theo tôi xuống dưới đi!” Ngữ khí của anh dịu dàng hiếm thấy.
Sống mũi Cẩm Hi cay cay, cô vội lau sạch nước mắt: “Không phải lỗi của anh, lần sau tôi sẽ cố gắng hơn”.
Lúc ngồi lên xe, viền mắt Cẩm Hi vẫn còn đỏ hoe. Châu Tiểu Triện huých tay cô, hỏi nhỏ: “Chị sao thế?”
“Khi nào về nói sau.”
Mặt Lạnh lái xe, Hàn Trầm ngồi ở ghế phụ, trầm tư hút thuốc, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Không khí trong ô tô yên tĩnh suốt quãng đường về.
Nạn nhân thứ hai tên là Trịnh Thành Chí. Anh ta gặp nạn vào trưa hôm qua, thi thể đã được mang đi khám nghiệm nhưng hiện trường vẫn được giữ nguyên như cũ. Lúc tổ Khiên Đen đến nơi, vợ nạn nhân đang khóc lóc thảm thiết, khẳng định có ai đó căm ghét chồng mình, yêu cầu cảnh sát nhất định phải bắt hung thủ đền tội.
Trịnh Thành Chí năm nay 40 tuổi, chỉ đi làm thuê lung tung chứ không có nghề nghiệp chính thức. Vì nhà cũ bị di dời, anh ta được bồi thường những hai căn hộ nên cuộc sống cũng không đến nỗi.
“Ngoài chị ra, Trịnh Thành Chí còn người thân nào không?” Châu Tiểu Triện hỏi.
Người vợ nghẹn ngào: “Anh ấy còn một cậu em trai đang làm việc ở Thượng Hải, ngày mai mới có thể trở về”.
“Bạn bè thì sao?”
Chị ta nghiến răng: “Bạn bè chơi bời của ông ấy thì nhiều, suốt ngày cùng nhau hút thuốc, uống rượu, đánh bài. Đồng chí cảnh sát, mong các cậu điều tra tử tế.” Nói xong, chị ta lại khóc rống lên: “Mẹ góa con côi chúng tôi phải làm thế nào bây giờ?”
Châu Tiểu Triện gật đầu, trong lòng biết rõ, chắc chắn hung thủ không phải đám bạn của nạn nhân.
Hàn Trầm cùng Lải Nhải và Mặt Lạnh xem xét hiện trường, còn Bạch Cẩm Hi đi hỏi thăm hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới.
Tầng dưới là một bà lão hơn bảy mươi tuổi. Nghe cô trình bày, bà liền mời cô vào nhà.
“Cháu gái cảnh sát, cháu thử nói xem, một người đang sống yên lành sao có thể bị bắn chết được?” Bà lão thở dài: “Tưởng bây giờ nhà nước quản lý súng ống rất chặt cơ mà, không phải Thành Chí dính dáng đến xã hội đen đấy chứ”.
Bạch Cẩm Hi cất giọng nhã nhặn: “Hiện tại, chúng cháu vẫn chưa thể đưa ra kết luận. Bà ơi, chắc bà sống ở đây lâu rồi. Trịnh Thành Chí là người thế nào ạ? Có mâu thuẫn hay tranh chấp với ai không? Cũng chỉ vì muốn nhanh chóng phá án nên cháu mới hỏi điều này”.
Bà lão gật đầu: “Bà biết. Hồi nhỏ, Thành Chí là đứa trẻ ngoan, cũng rất hiếu thảo. sau này lớn lên, cậu ấy lấy vợ, công việc lại chẳng đâu vào đâu nên tính cách dần thay đổi. Bốn mươi tuổi rồi mà vẫn cứ lông bông. Nhà chỉ có hai anh em, bố chết sớm, tôi và mẹ cậu ấy cùng chứng kiến hai anh em trưởng thành”.
“Mẹ anh ta…”
Bà lão lắc đầu, nói giọng buồn bã: “Mẹ cậu ấy qua đời vào tháng trước. Bà già vất vả cả đời, nuôi hai đứa con trai lớn khôn, vậy mà chết cũng không được tử tế. Bà ấy sẩy chân, từ cửa nhà ngã cầu thang xuống dưới…”.
Bạch Cẩm Hi im lặng vài giây, lại hỏi: “Hai anh em họ bình thường đối xử với mẹ thế nào ạ? Có hiếu thảo không ạ?”.
Bà lão đáp: “Cậu hai Thành Đạt đi làm thuê ở tỉnh khác, rất hiếm khi về nhà, nhưng nghe nói vào dịp lễ tết đều gửi tiền về cho mẹ. Cậu cả Thành Chí có lòng nhưng tính cách lại như vậy, cả ngày hút thuốc uống rượu, đâu có quan tâm đến mẹ. Cậu ấy lại lấy phải cô vợ… Chẹp, thật ra trong lòng bà già cũng rất tủi thân.”
Khi Bạch Cẩm Hi quay lại nhà họ Trịnh, vợ Trịnh Thành Chí đã đi mất. Kể từ lúc xảy ra vụ án, chị và con trai đã dọn đi chỗ khác.
Hàn Trầm đã xem xét căn hộ một lượt, lại quay về phòng khách. Nghe tiếng động, anh liền ngẩng đầu. Bốn mắt chạm nhau, Bạch Cẩm Hi lập tức liếc đi chỗ khác.
“Cẩm Hi!” Anh gọi: “Cô có kết luận gì không?”.
Bạch Cẩm Hi cảm thấy ấm áp trong lòng. Dù có thành kiến với lĩnh vực tâm lý tội phạm nhưng trên thực tế, kể cả vụ án Trần Ly Giang hay vụ này, anh đều lắng nghe phân tích của cô.
Ngày hôm nay, hình như chỉ còn mình cô chưa bộc lộ khả năng.
Bạch Cẩm Hi đi đến chỗ mấy người đàn ông, giơ tay về phía Hàn Trầm: “Cho tôi xin điếu thuốc.”
Lải Nhải nói xen ngang: “Tiểu Bạch hoành tráng quá”.
Hàn Trầm thò tay vào túi quần, lấy một điếu thuốc