pacman, rainbows, and roller s
Truy tìm ký ức

Truy tìm ký ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329705

Bình chọn: 9.00/10/970 lượt.

à cho thấy sự mâu thuẫn. Điều này không phải kỳ lạ hay sao?

Hung thủ cũng không phải là người đa nhân cách. Bởi nếu Tư Đồ Dập có hai nhân cách thay thế lẫn nhau, hiểu quả cũng sẽ giống liên kết gây án.

Vậy thì chỉ còn lại khả năng thứ ba: Một nhân cách là giả, do hung thủ ngụy tạo để đánh lạc hướng chúng ta. Nhân cách còn lại mới là thật. Vừa rồi anh cũng nói, chi tiết mới là chân tướng sự việc.”

Hai người yên lặng nhìn nhau. Cẩm Hi tựa người vào tấm bảng, mắt sáng như sao trời. Vài giây sau, cô tiếp tục phân tích: “Trước đó, em luôn có cảm giác, vụ án này quá thuận lợi. Mượn một câu của giáo sư Bạc Cận ngôn là: Vụ án này chuẩn như trong sách giáo khoa. Tội phạm để lại nhiều chứng cứ ở hiện trường như: lái xe sang dụ dỗ bắt cóc nạn nhân, ngược đãi và giết hại nạn nhân, thay bộ đồng phục y tá, rượu vang và bít tết, bốn tháng trước bị lôi đến đồn cảnh sát… Tất cả những điều này đều giúp chúng ta phác họa ra chân dung của một tội phạm “có năng lực tổ chức” điển hình, đồng thời đều nhằm vào Tư Đồ Dập.

Tổng hợp tất cả những yếu tố trên, tuy kết luận rất khó tin, nhưng lại là sự giải thích hợp lý nhất. Đây không phải là vụ án “có năng lực tổ chức” điển hình mà là vụ án mô phỏng chân dung. Hung thủ mô phỏng đặc điểm của tội phạm có năng lực tổ chức từ giáo trình, sau đó tạo ra chân dung của Tư Đồ Dập rồi tiến hành giết người, từ đó đổ tội cho Tư Đồ Dập. Mà người có thể làm ra tất cả những chuyện này chỉ có thể là Thiệu Luân”.

Giọng nói của Cẩm Hi rất mạnh mẽ. Cô cầm bút, đi đi lại lại trước tấm bảng theo thói quen.

“Thứ nhất, anh ta có động cơ. Thứ hai, anh ta hiểu rõ bộ mặt thật của Tư Đồ Dập. Thứ ba, anh ta và bạn gái đều là sinh viên xuất sắc ngành kỹ thuật nên có khả năng lĩnh hội tốt. Thứ tư, anh ta ẩn náu ở hộp đêm thì có thể tìm hiểu về sở thích của Tư Đồ Dập, ví dụ biết Tư Đồ Dập thích bộ đồ y tá, thích uống rượu vang. Em nghĩ, chắc anh ta thường xuyên theo dõi Tư Đồ Dập. Thứ năm, việc anh ta bán nhà đã giải thích nguyên nhân tại sao anh ta có thể dễ dàng dụ dỗ các cô nhân viên văn phòng. Người đàn ông phong độ lịch sự và lái xe hơi sang trọng rất dễ thu hút các cô gái. Chắc anh ta đã nói dối mình là giáo sư hay công tử nhà giàu. Thứ sáu, anh ta không tin tưởng cảnh sát. Thứ bảy, trong cuộc thẩm vấn, anh ta đã bộc lộ sự chán ghét đối với phụ nữ và những người như Tư Đồ Dập. Thậm chí, anh ta còn trần thuật nguyên vẹn những lời chế nhạo mà mấy người nhân viên “cổ cồn trắng” nói với anh ta. Có thể ghi nhớ đến mức đó, tâm lý của anh ta đã có dấu hiệu méo mó rồi. Vì vậy…”

Cô dừng bước, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén: “Trên đây chính là chân dung của Thiệu Luân, chân dung trong chân dung. Anh ta rất thông minh, cũng rất cố chấp, tự mình đạo diễn ra tất cả”.

Phân tích xong, Cẩm Hi ném chiếc bút xuống bàn, quay đầu về phía Hàn Trầm. Anh vẫn nhìn cô chăm chú, giống như rất nhập tâm.

Cẩm Hi khẽ nhíu mày: “Sao thế? Em phân tích không đúng sao?”.

Lúc này, anh mới cụp mi: “Em nói không chê vào đâu được”.

Khóe miệng Cẩm Hi cong cong.

“Đi thôi! Chúng ta đến nơi ở của Thiệu Luân, chắc mọi người đã bắt được anh ta rồi.” Hàn Trầm nói.

Cẩm Hi gật đầu: “Đợi một lát, để em xóa đi đã”. Nói xong, cô cầm tấm mút, xóa hết chữ trên bảng. Hàn Trầm cũng đi đến, giúp cô xóa tấm bảng bên cạnh rồi lại quay sang cô.

Vừa rồi, trong lúc nghe cô phân tích, anh bất giác thất thần. Bởi vì chứng kiến dáng vẻ hăng hái của cô, bộ não anh chợt vụt qua một số cảnh tượng mơ hồ. Anh lờ mờ nhìn thấy cô mặc bộ váy tinh tế, đi giày cao gót đứng trong phòng hội nghị, phân tích chân dung tội phạm, mà thính giả chỉ có một mình anh mà thôi.

Cô lúc đó có điểm khác với bây giờ, gương mặt còn non nớt và bầu bĩnh hơn. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt cô đầy nhuệ khí và cao ngạo, giống như chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì. Lúc bấy giờ, anh ngồi ở dưới, mỉm cười nhìn công chúa của anh tỏa sáng.

Cô bây giờ tuy vẫn sắc bén và cao ngạo nhưng đã bị năm tháng mài mòn đi nhiều. Hiện tại, cô không còn mặc bộ váy đẹp đẽ, đi đôi giày cao gót lấp lánh nữa, mà chỉ mặc bộ đồ thể thao bình thường, buộc tóc đuôi ngựa bằng dây thun. Lồng ngực Hàn Trầm bỗng nhói đau.

“Cẩm Hi, lúc nào rảnh, anh đưa em đi mua váy nhé!” Anh lên tiếng.

Cẩm Hi ngoảnh đầu về phía anh: “Tại sao?”.

“Em không cần à?”

“Vâng, em không cần.” Cẩm Hi tiếp tục lau bảng: “Trước đây, em cũng thích mặc váy, nhưng nghề cảnh sát mặc váy rất bất tiện, lâu ngày rồi không thích nữa”.

“Làm thế nào bây giờ?” Anh nói khẽ: “Anh thích nhìn em mặc váy”.

Cẩm Hi phì cười: “Vậy thì phải xem biểu hiện của anh thế nào đã”.

Hàn Trầm nhanh chóng lau xong. Anh cũng không giúp cô mà đứng một bên, dõi theo bóng lưng người yêu.

Một lúc sau, anh lên tiếng: “Cẩm Hi, anh đã điều tra ra một số manh mối liên quan đến vụ án năm năm trước”.

Cẩm Hi liền dừng động tác: “Anh nói đi!”.

“Lúc đó có 64 người chết. Qua thời gian và địa điểm gây án cũng như nguyên nhân tử vong, có thể đoán, hung thủ không phải chỉ có một người. Nạn nhân có thân thế và tuổi tác khác nhau, có người bị phanh thây, có người chết ngạt, có người t