
c sống thật bình yên. Mặc dù mơ ước đấy quá đỗi xa vời, nhưng anh sẽ cố gắng sống tiếp sau cuộc chiến định mệnh. Còn bây giờ Tooya anh cần phải phối hợp với Nami xử đẹp con yêu nghiệt dưới sông tử thần trước đã.
***
Một tuần sau, tại kí túc xá nữ, Ayane liên tục rên rỉ vì hiệu trưởng muốn cô rời khỏi hội bảo vệ quyền lợi học sinh, với một lí do khá củ sắn: “Con sẽ chết nếu tiếp tục công việc ấy”. Nami thấy người cha này thực quá lo xa, tai nạn mấy tuần trước xảy ra cho Ayane khiến ngài ấy sụt đi dăm ba kí và ngày nào ngài hiệu trưởng cũng đến kí túc xá phòng cô hỏi thăm con gái. Nami rất ghen tị, cha cô chả bao giờ quan tâm tới cô, trong đầu ông chỉ có công việc, cuộc sống khổ sở của cô ông không hề biết đến, và có lẽ sự tồn tại chính cô, ông cũng không thèm ngó ngàng, đó là một phần lí do Nami cô luôn chọn cách im lặng chịu đựng. Nhưng giờ thì khác rồi, cô không còn là một Hagasawa Nanami nhu nhược như trước nữa, sự kìm nén trong cô đã biến thành đấu tranh vì lòng tự trọng. Mẹ kế, Kiyomi, cô tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con họ muốn làm gì thì làm, trong kì nghỉ hè sắp tới, cô sẽ trở về và dành lại vị trí nhị tiểu thư Hagasawa, bởi cô là một phù thủy, là con gái của Otto Hagasawa.
– Nami, ta có chuyện muốn nói với em. – Kết thúc buổi thăm Ayane, hiệu trưởng Miyamoto nhìn Nami nói nhỏ.
Cô cúi đầu thay lời chào tạm biệt đầy cung kính. Hiệu trưởng mỉm cười ra khỏi phòng. Ayane liền xấn tới hỏi.
– Ngài hiệu trưởng nói gì với bạn thế Nami?
Nami cốc chán bạn, cười tinh nghịch.
– Ngài hiệu trưởng. Cậu cũng lễ phép quá ha.
– Thì …ở trường mình không muốn khoe khoang, như vậy sẽ rắc rối,giả sử nếu mình phạm lỗi, sẽ gây khó xử cho các giáo sư. Mình chẳng thích như vậy tí nào. – Vừa nói, cô nàng vừa bỉu môi phồng má, trông rất đáng yêu và thuần khuyết như linh hồn nước của nàng.
Nami thật nể phục tính khiêm tốn của Ayane, chính cá tính ấy đã khiến Nami thêm phần ngưỡng mộ nàng ta, chỉ tiếc, Honso… Haiz, cô không thể xen vào chuyện tình cảm riêng của người khác. Nếu Honsu thật lòng thì vào một lúc nào đó, cậu ta sẽ tự nói ra. Thôi, chuyện này cô không liên quan, miễn bàn. Còn Riuzo….
Thịch…. Thịch…
Thịch..
( Tác giả đăng bằng đt nhé, dạo này hơi bận nên một ngày chỉ ra đươc hai phần một chương. Thông cảm. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện. ^^)
Đón đọc phần năm: Giải mã giấc mơ.
CHƯƠNG VII: PHÙ THỦY NƯỚC – MẢNH GHÉP THỨ NHẤT (P.5)
Trong không gian im ắng bị bóng tối bao phủ, Nami gắng gượng mở ra con mắt, cả cơ thể cô ê ẩm không tài nào tả nổi, đầu tưởng như bị chiếc rìu sắt bổ ra làm hai. Một thế giới chỉ tồn tại mỗi màu đen âm u kinh dị.
Tách…..
Tách….
Tách…
Có tiếng nước nhỏ giọt, rất êm tai nhưng cũng không kém phần rùng rợn.
Nami ngồi dậy, mái tóc vàng mơ xõa dài khắp mặt đất, tỏa sáng dịu kì. Cô để ý, cả thân mình cũng đang phát sáng ngay ở khung cảnh tràn ngập màn đêm. Đứng lên theo quán tính, Nami bắt đầu bước đi, vô định vô hướng, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nước chảy.
Bỗng…
Từ phía xa xa, một thân ảnh phụ nữ xinh đẹp với cơ thể trong suốt như nước, trên tay là quyền trượng xanh lấp lánh, đang tiến lại gần cô. Bà thật sự rất cao, cao hơn cô tận hai cái đầu. Nami ngước nhìn bà, trong lòng thầm cảm thán ” Đẹp quá! “, đôi mắt cô long lanh ánh lên tia đỏ rực của nữ hoàng quá cố.
Người đàn bà mỉm cười hiền hậu, quì một gối, đặt tay lên ngực, cúi chào cung kính.
– Thần… diện kiến, công chúa điện hạ. – Bà thưa giọng trịnh trọng, hai bên tóc mái trắng rủ hờ xuống má, khiến Nami càng nhìn càng say mê.
Đột nhiên cô bừng tỉnh, ngó ngác xung quanh, lại thêm phần thắc mắc, người này là ai? Sao lại quì trước cô? Còn gọi cô là công chúa điện hạ. Nami định mở miệng nói, ai ngờ trời đất bất chợt đảo lộn, cô hốt hoảng vươn tay tới người phụ nữ ấy, nhưng bà… đã biến mất.
– NAMI ƠI! TRỄ HỌC RỒI, MAU DẬY ĐI – Đồng hồ báo thức báo thức của Nami hằng ngày, bạn Miyamoto Ayane “thân thiện” đến chết người lại oang oang.
Giật thót mình, rớt từ trên giường rớt xuống, Nami nhăn nhó xoa xoa cái mông, nghiến răng trèo trẹo liếc Ayane đầy oán trách. Có cần bật volum to vậy không, chỉ mới bảy giờ…
– BẢY GIỜ? – Trợn mắt hô to một tiếng, Nami bậy dậy phóng như bay vào toilet.
Một tay điều khiển nước đánh răng, tay kia thao túng chiếc lược chải tóc qua quít, nhờ vào phép thuật, Nami chỉ mất ba phút để làm tất cả công việc vệ sinh cá nhân.
Khỏi ngắm gương như kế hoạch mọi ngày, cô túm áo khoác mùa đông, phủi sơ sơ bộ đồng phục nhăn nhúm và có nguy cơ được làm phẳng bằng phép thuật, ôm theo đống giáo trình cổ ngữ và thảo dược, chật vật chạy ra khỏi phòng. Đi được ba bước, Nami bỗng khựng lại, lùi xuống mép cửa, nhìn Ayane nghi vấn.
– Bạn không đi học ư?
Ayane soi mình trong gương, từ tốn thắt dây cổ áo khoác.
– Hôm nay lớp mình thực hành sau thác nước, chắc trưa sẽ không về, cậu ăn cơm một mình nha, nếu thấy buồn thì tìm Honso với Riuzo.
Dứt lời, nàng quay sang cô cười tủm tỉm. Trông nàng bây giờ rực rỡ như nắng đông vậy, quần áo chỉnh tề tươm tất, tóc cột cao đỉnh đầu, dáng