
ư vậy, nhất định sẽ thích con gái.
“Meo”. Ninh Oản càng nghĩ càng kích động, vui vẻ quẫy đuôi.
Bùi Khuyết nhìn con mèo nhỏ như đang muốn cái gì, như là vẻ mặt vừa rồi khi Sở Vân Thâm nói chuyện với y, quốc sư hôm nay có vẻ rất lạ, bởi vì trước khi y nói, luôn nhìn thoáng qua A Cửu trong lồng ngực mình.
Ngày ấy lúc ra ngoài tìm A Cửu, cũng đúng lúc thấy quốc sư đang vỗ về đầu nó, dù không gần bên, nhưng y khẳng định quốc sư có nói chuyện gì đó với A Cửu.
Bùi Khuyết nghi hoặc cúi đầu, nhìn bộ dạng suy tư của con mèo nhỏ, vẻ mặt ấy khiến y bật cười, ngón tay gõ gõ vào đầu nó, nói: “Cô bé à, nghĩ gì vậy?”
Ninh Oản hưng phấn ngẩng đầu, cọ này cọ này:”Meo meo meo”.
– sinh đứa nhỏ cho chàng đó.
Bùi Khuyết nhìn vẻ mặt buồn cười của nó, cũng sung sướng cười theo.
*
Ninh Oản nhìn ống tay áo rộng thùng thình lộ ra ngoài của Bùi Khuyết, vì thường xuyên bị bệnh, nên da của y có hơi trắng, giống như mỹ ngọc, cực kì đẹp. Chẳng qua bây giờ trên cánh tay có một dấu răng sâu, làm cho nàng rất đau lòng.
Đại Hắc chết tiệt.
Thường An cầm bình sứ, mặt mày nhăn nhó, nhìn cánh tay điện hạ thành như vậy, trong đầu chỉ biết nén giận với Nhị hoàng tử mà thôi, lại nghĩ đến chuyện ngài bị thương là vì bảo vệ A Cửu, ông bất mãn nghiêng đầu nhìn con mèo trắng mập mạp kia, liếc một cái. Điện hạ của ông, sao lại có thể bị thương vì một con mèo chứ?
Bị Thường An nhìn như vậy, Ninh Oản chột dạ cúi đầu, “meo….” Nàng cũng không muốn mà, nàng cũng thương Bùi Khuyết lắm.
“Meo…” Mèo con vùi đầu vào bộ lông mềm mại, giống như một cục bông tròn.
“Điện hạ, để nô tài làm giúp người”. Thường An nhìn không nổi, điện hạ điểm này không hề tốt, chuyện gì cũng muốn tự mình làm, bôi thuốc cũng không để ông đụng đến.
Bùi Khuyết không ngẩng đầu lên, lắc lắc rồi nói: “Không cần đâu”.
Đáp án biết trước, Thường An đành cúi đầu, sau đó lại muốn nói, ánh mắt đảo qua như kẻ trộm nói: “Nếu không nô tài đi mời Ninh tiểu thư đến giúp người”. Thái tử điện hạ thích Ninh tiểu thư như vậy, nếu nàng đến, tất nhiên sẽ không từ chối.
Bùi Khuyết dừng tay một chút, nhưng lại không nói một lời.
Thường An thấy mình quá thông mình đi, vội vàng hỏi: “Nô tài đi mời Ninh tiểu thư”. Trong lòng rõ là thích, nhưng cứ giấu không chịu nói, cô nương nhà ngươi ta làm sao biết tâm ý của ngài chứ.
“Không cần”. Bùi Khuyết lạnh giọng, mày hơi nhăn lại: “Không có lệnh của ta, không được đi tìm nàng”.
Thường An rất khó hiểu, nhưng chỉ có thể thưa vâng. Nhưng mà… khi nào mới có thể đem Ninh tiểu thư cưới vào cung đây chứ.
Bôi thuốc một lúc lâu, Ninh Oản mới chậm rì rì bò tới bên người Bùi Khuyết, “Meo…” móng vuốt theo thói quen muốn sờ, rồi như nghĩ đến cái gì đó vội dừng lại, chậm rãi thu tay.
Sắc mặt Bùi Khuyết không lạnh tanh như vừa rồi nhưng cũng rất nhạt, y đưa tay xoa xoa đầu mèo con như ngày thường, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, ta không đau”.
Ánh mắt của mèo con chỉ nhìn mình y, tràn đầy áy náy và đau lòng, cũng làm cho lòng y dịu lại.
Thường An vừa nhìn, tự nhiên cảm thấy không ổn, vẻ mặt này của điện hạ, sao cứ như… sao lại không bình thường chút nào a!
Thường An lảo đảo ra khỏi phòng, thần sắc hoảng hốt, nhìn lên trời ây trắng, phong cảnh tươi xanh mới đột nhiên thanh tỉnh đầu óc, suy nghĩ cẩn thận. Vì quá mức kích động, thân mình giật lên một phát, “bong” đụng luôn vào cây cột phía trước.
“…”
*
Lúc trở lại cung sắc trời đã tối sẫm. Hôm nay nàng gặp huynh trưởng, nhìn thấy kinh ngạc của Cố Giang Nghiêu, xem như có thu hoạch. Giờ nàng chỉ mong Sở Vân Thâm tìm được cách ình trở về, tuy nói là trở lại cơ thể của mình, nhưng ngày ngày sẽ không được ở chung cùng Bùi Khuyết, mặt khác nếu là một con mèo cũng chẳng tốt là bao.
Tuy biết rõ trong lòng Bùi Khuyết thích mình, nàng vẫn sợ, rời đi lâu như thế, y có thể thích nữ tử khác không đây?
Ánh hoàng hôn bao phủ lên mái ngói lưu ly ở Đông cung, cảm giác yên bình, nàng tỉnh lại trong lòng Bùi Khuyết, mở đôi mắt nhập nhèm, cúi đầu” meo” một tiếng.
Bùi Khuyết đón lấy ánh mắt của mèo nhỏ, vỗ vỗ lên đầu nó: “Mèo lười”.
“Meo…” Nàng gãi đầu, trong lòng than thở: “Chỉ lười một chút thôi mà”.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, rực một mảnh trời, giữa ánh sáng màu vàng nhạt, một bóng dài yểu điệu thẹn thùng gọi. Bùi Khuyết bừng tỉnh, từng bước từng bước đi qua.
“Dư Thù tham kiến thái tử điện hạ”. Giọng nói nữ tử uyển chuyện động lòng người, nũng nịu, làm cho Ninh Oản nghe được mà run cả người, quay người lại.
Là nàng.
Bùi Khuyết gật đầu, chỉ đáp, “Không cần đa lễ”.
Nữ tử thẹn thùng ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn sáng rực, dung nhan của nàng nghiêng nước nghiêng thành, đôi mắt xếch mềm mại tinh xảo, đôi môi hồng anh đào khẽ mở: “Biểu ca”.
Ninh Oản rốt cục cũng định thần, Dư Thù này đời trước nàng rất có ấn tượng, sau khi vào cung, nàng ta rất thân thiết với nàng, khiến nàng muốn xa cách cũng khó. Nhưng sau đó, nàng ta lại chậm chạp không muốn lập gia đình, trong nhà bức bách nên mới uất ức mang đến kể, khi đó nàng biết được, Dư Thù tài mạo song toàn này có tâm tư với đế vương, cũng chính là phu quân của Ninh Oản nàng.