Old school Swatch Watches
Trúc mã không thanh mai

Trúc mã không thanh mai

Tác giả: Thập Tứ Khuyết

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321574

Bình chọn: 7.5.00/10/157 lượt.

vọng?”

Đám người rốt cuộc không im lặng nữa, mồm năm miệng mười kêu lên…

“Liễu Họa Niên, ba năm trước ngươi chém đứt một tay ta, hôm nay ta bắt ngươi phải trả gấp đôi!”

“Liễu Họa Niên, bảy tháng trước ở đầu phố Thái Nguyên, ngươi bắt ta học tiếng chó sủa trước mặt mọi người, hôm nay ta bắt ngươi phải sủa một đêm!”

“Liễu Họa Niên, ngươi hại ta kiếp này không thể gặp mặt ý trung nhân…”

“Liễu Họa Niên, ngươi hại ta có nhà mà không về được…”

“Liễu Họa Niên, ngươi chặt gãy bảo kiếm của sư huynh ta…”

“Liễu Họa Niên, ngươi phế võ công của đồ đệ ta…”

“Liễu Họa Niên, ngươi hại trượng phu của di nương của hôn thê của nhị chất của tỷ tỷ của tiểu thiếp của thúc thúc ta oán giận mà chết…”

“…”

Tiếng mắng chửi từng câu từng câu lần lượt đập vào tai ta, ta nhịn không được ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh đang bị cả ngàn người chỉ trích, tình cảm sùng bái trong lòng giống như nước sông trôi đi cuồn cuộn không ngừng….

Hắn sao lại có thể chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi, lại làm ra những chuyện thương thiên hại người như vậy?

Mà lúc này, Liễu Họa Niên nhìn ta, lần thứ hai cười tủm tỉm: “Ngại ầm ĩ sao?”

Ta bị dáng vẻ tươi cười mỹ cực nhân gian kia làm say đảo, ừ một tiếng trong vô thức.

Một đạo hồ quang từ đầu ngón tay hắn bay ra, rõ ràng là không có tiếng động nào, nhưng lập tức mang theo tiếng gió nổi lên bốn phía, đuốc và binh khí trong tay những người đó trong chớp mắt đồng loạt rơi xuống, phát ra những tiếng vang thật lớn.

Ta kinh ngạc quay đầu lại, thấy bọn họ đều che yết hầu của mình, tru lên mấy âm thanh không thành tiếng.

Liễu Họa Niên nhìn những người đó giãy giụa kêu la, biểu tình nhàn nhạt, phảng phất như hoa sen dưới băng tuyết, như lưu ly dưới khe suối, linh động, tao nhã, rồi lại lạnh lùng khôn xiết: “Vị hôn thê của ta chê đám người các ngươi ầm ĩ quá, cho nên, sau này các ngươi cũng không cần nói nữa.”

Tâm ta lúc nãy đã rơi xuống vực một lần, bỗng dưng lại rớt thêm lần nữa.

Ngước mắt lên, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, lúc này đây cũng không phải là sùng bái, mà là…

Sợ hãi.

___

(1)Nội liễm: ẩn mình, thu mình.

(2)Khổng tước: chim công.

7

Trúc mã không thanh mai

Chuyển Ngữ: Tuế Nguyệt

Link:

8.

Ta không phải người giang hồ.

Phụ thân ta tuy là phú ông, nhưng cũng chỉ là thành thành thật thật buôn bán mà thôi, ngẫu nhiên cho một vài người gọi là giang hồ nhân sĩ vay tiền, yêu cầu sự bảo hộ và trợ giúp của bọn họ ngang với giá trị số tiền đó. Ta thân là nữ tử, từ nhỏ đã học cầm kỳ thi họa trù nghệ nữ hồng(1), không được phép múa đao lộng thương. Lúc trước đánh nhau với Tiểu Bạch, nắm tóc hắn, nhéo tai hắn, quát vào mặt hắn, trong lòng ta cũng rõ đó chỉ là mấy chiêu mèo quào.

Bởi vậy, ta đối với mấy chuyện được nghe từ giang hồ, cái gì mà uống rượu vung đao trảm đầu người, một kiếm quang hàn chín châu, tự nhiên vô cùng sùng bái.

Nhưng mà, cho tới giờ phút này, tận mắt thấy, mới biết những việc đó lại tàn nhẫn như vậy…!

Nơi này nhìn sơ qua có khoảng năm sáu mươi người, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, trên cổ họng đều có vết cắt, từ nay về sau khó mà phát âm.

Mà nguyên nhân chính, chỉ là vì bọn họ quá ầm ĩ.

Bảo ta làm sao chấp nhận lý do như vậy?

Bởi vậy, lòng đang rung động trong nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo, ta nhìn vị nam tử tuấn mỹ, phảng phất như sương lộ minh châu trong suy nghĩ của mình ngày trước, chỉ cảm thấy toàn thân rung rẩy… vì cái gì sau khi làm ra chuyện đáng sợ như vậy, ánh mắt hắn có thể điềm tĩnh như thế, cười tươi như thế? Còn có thể bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra?

Có vài người bị thương không cam lòng, vung đao hướng lại đây. Ta để ý đáy mắt hắn nổi hàn quang, nghĩ đến chỉ cần hắn vừa ra tay, tánh mạng những người đó chắc chắn khó giữ, nhịn không đượn liền kêu lên: “Đừng giết bọn họ!”

Liễu Họa Niên nhướng mày cười. “Được, nàng nói không giết thì không giết.”

Đao quang chém gió, tiến sát đến trước mắt, hắn bình tĩnh ôm ta phi thân lên, không lui về, ngược lại còn lướt qua đám người đó.

Mắt ta hoàn toàn không theo kịp tốc độ của hắn, chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, sau khi vô số đạo quang hiện lên, Liễu Họa Niên mang theo ta thoát chạy ra khỏi vòng vây.

Mà những người đó vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tư thế kỳ quái.

Chẳng lẽ… đây là điểm huyệt trong truyền thuyết sao?

Liễu Họa Niên lúc này mới vươn một tay ra, ngón giữa và ngón cái nhẹ nhàng bắn ra, những người đó liền ngã ầm xuống, đồng thời ngã cùng về một hướng.

… giống như ảo thuật.

“Có đẹp không?” Hắn híp mắt cười cười hỏi ta.

Nhưng mà, vì sao ta lại không dám tùy ý trả lời hắn? Chỉ có thể run sợ mà cúi đầu, nhìn thấy cánh tay đang ôm bên hông ta, loại đụng chạm như vậy càng lúc càng nóng lên.

Bên tai nghe Liễu Họa Niên hỏi: “Đó là xe ngựa của nàng phải không?”

Ta đành ngẩng đầu, thấy góc tường cách đó không xa có đỗ một chiếc xe ngựa, bỗng nhiên cảm thấy vỡ vụn… ta cuối cùng cũng biết vì sao mà mới xuất hành chưa được bao lâu đã bị sơn tặc theo dõi. Nhìn xem, càng xe nạm bạch ngọc, bánh xe óng ánh vàng, rèm xe trạm long tú phượng, nóc xe tạo hình bằng ngọc lưu ly… Tất cả đều