Trọng sinh

Trọng sinh

Tác giả: Lâu Vũ Tình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323141

Bình chọn: 9.5.00/10/314 lượt.

hật độc ác, đoạt mất Nguyên Linh đan của ngươi thì cũng thôi đi, còn cầm đi tặng tình lang, lại còn ngăn cản ngươi thu hồi vật bị mất… Cái này ở nhân giới, không phải sẽ trở thành vở cô gái độc ác móc tim chồng đi cứu gian phu, vừa quỳ lạy bên phần mộ của chồng xong, đã cùng gian phu tiêu dao sung sướng sao? Ha ha ha, quả nhiên là độc nhất phụ nhân tâm, nếu nữ nhân đã muốn thay lòng, mười cổ xe bò cũng không kéo lại được…”

Rầm!

Phượng Diêu chỉ cảm thấy không kiềm được cơn giận, giọng nói không ngừng lải nhải ra chiều răn dạy bên tai kia khiến hắn không cách nhịn được, vung tay lên, liền chạm đến một vật thể mờ ảo sau đó phát ra một luồng sáng.

Hắn chả buồn nghiên cứu xem vừa xảy ra chuyện gì, lạnh mặt xoay người vào nhà, đóng chặt cửa sổ lại.

Gì?

Tôn Y Nỉ kinh ngạc, nhìn “vật thể” bị đánh bay đến bên chân.

“Thần Nhật Du rãnh rỗi thật đấy, đang tập hộc máu sao?”

Miệng của cái cô nàng này… cô nhất định phải chào hỏi như vậy sao?

Đối với chuyện mình vừa hãm hại cô, ông không thấy áy náy chút nào!

Thần Nhật Du hừ lạnh một tiếng.

Ông ta cũng là thần, sao có thể chấp nhận được việc mình vừa bị một người đánh bay đến hộc máu?

Ông sai rồi, cho dù Phượng Diêu có đầu thai thành người phàm, nhưng vẫn cất giấu năng lực kinh người, vừa nãy quả thật không nên dây vào lửa giận của hắn, hắn vẫn không kém đi chút nào…

“Còn có tâm tư mà đấu khẩu với ta sao, chủ tử nhà ngươi hiện giờ chắc đang hận đến mức muốn bầm thây ngươi luôn rồi!”

Sắc mặt cứng đờ, ý cười vụt tắt.

Lâm Giang đứng cạnh thấy không đành, lên tiếng nói: “Cô ấy đã rất khó chịu rồi, ông đừng hù dọa cô ấy thêm nữa!”

“Là hù dọa nàng sao? Bản thân nàng ta đã làm chuyện gì có lỗi với chủ tử, nàng chưa nói với ngươi sao?” Dám làm thì đừng có sợ người khác nói, bị Phượng Diêu hận đến chết cũng đúng thôi.

Lâm Giang thấy ông ta không ngừng nói những lời đả kích Tôn Y Nỉ, vội vàng kéo cô vào nhà.

“Ninh Dạ có nướng bánh quy đó!” Trước kia cô rất thích, thường giành ăn với anh, hi vọng cô ăn vào sẽ thấy tâm tình khá lên một chút.

“Cậu có biết tôi đã từng làm nhiều chuyện rất ghê tởm không?”

“Hả?” Anh đang định vào phòng bếp lấy bánh quy ra thì ngừng bước, quay vòng trở lại, đứng bên cạnh cô: “Vậy cô có muốn nói không?”

Chỉ sợ nói ra rồi, ngay cả anh ta cũng sẽ cảm thấy cô rất đáng ghét, không thèm để ý đến cô nữa…

Cô nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình, tự lẩm bẩm: “Cậu đã từng nói, chủ tử nhà tôi yên lòng để tôi bôn ba vì hắn, tìm kiếm những tin tức hắn để lại để dẫn dắt tôi tìm được hắn, là vì tình cảm quá sâu, cho nên tin tưởng dù tôi có tìm đến ngàn vạn năm cũng sẽ nguyện ý…”

“Thật ra thì, cậu sai rồi, đó không phải là tình cảm và lòng tin, là trừng phạt… Cho dù, cho dù ban đầu cũng có chút tình cảm như thế, thì tất cả cũng đều bị hủy hết trong tay tôi rồi…”

Khi đó, nàng quá ham chơi, tâm tình bất định, không cách nào canh giữ Linh sơn quanh năm như ngài được, đối với nàng, việc tu hành vừa khô khan lại vừa nhàm chán, giống như cực hình nhân gian vậy.

Có lúc, Thần Dạ Du tới chơi, nghe ngài kể những chuyện xưa về tài tử giai nhân và cảnh trí tuyệt mỹ chốn nhân gian, khiến nàng cũng muốn tự mình trải nghiệm một phen.

Vì vậy, trong lúc chủ tử tĩnh tọa tu hành thì có mấy lần nàng lặng lẽ xuống nhân gian, muốn thử nhìn ngăm chốn nhân gian phồn hoa trong truyền thuyết.

Nàng chưa từng sinh tồn ở Nhân giới, bất luận là lúc ở Dao Trì hay ở Linh Sơn, đều chỉ có chân thành và tốt đẹp, không tồn tại sự lừa gạt dối trá. Khi đó nàng quá ngây thơ, không học được cách đề phòng người khác, không biết phân biệt thật giả.

Ở nhân gian, nàng cũng gặp được không ít yêu ma quỷ quái, nàng quen Bạch Hồ, nàng ta sống cùng một gã thư sinh.

Thư sinh không biết thân phận của Bạch Hồ, nàng cũng cẩn thận không để cho hắn phát hiện.

Bạch Hồ nói, bởi vì thư sinh cứu nàng, nên trở thành chủ nhân của nàng, nếu không có hắn, mình đã sớm bỏ mạng, vì vậy nàng lấy thân mà báo đáp ơn cứu mạng đó.

Nàng nghe cái hiểu cái không, ban đêm lén nhìn Bạch Hồ và thư sinh hoan hảo.

Nàng nghĩ, chủ tử nhà nàng cũng có ơn tái sinh với nàng.

Đi tới nhân gian một chuyến, nàng mới hiểu được thì ra mình may mắn đến mức nào, rất nhiều ngoại tộc tu hành, chỉ cần đi sai một bước là sẽ rơi vào ma đạo; mà nàng, rõ ràng là người không hề chuyên tâm tu hành, trong khi thủy tiên tỷ tỷ đã sớm tu luyện thành người, thậm chí còn có tiên chất.

Ơn tái sinh của chủ tử đối với nàng, há lại thấp hơn thư sinh và Bạch Hồ.

Nàng học theo, trở lại Linh sơn, đem toàn bộ những tư thái mị hoặc của nữ tử kia dùng hết lên người chủ tử. Lúc đầu ngài rất kinh ngạc, đến khi nàng học theo Bạch Hồ luồng tay vào vạt áo ngài, cuối cùng ngài cũng đáp lại, đưa tay về phía nàng…

Thư sinh thì trìu mến ôm Bạch Hồ vào ngực mà hôn, sau đó thì đè nàng ta xuống giường…

Bốp, bốp, bốp!

Nàng thì bị đè xuống giường thật, nhưng cái mông nhỏ trắng nõn cũng thuận tiện bị mấy chưởng.

“Ai dạy ngươi mấy thứ không ra gì đó?”

Không biết là đau đớn hay kinh sợ, nàng không nói câu nào.

Đêm đó, nàng phải tới thư trai, bị


The Soda Pop