
ng y?
Lạc Khuynh Hoàng một đường đi tới chuồng ngựa. Dắt con ngựa Bạch Mộng của nàng ra.
Thuở nhỏ nàng học cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, có thể nói là không gì không biết, không gì không giỏi. Nhưng nàng cảm thấy đói với tài nghệ này của nàng phụ thân luôn luôn khinh thường. Trong lòng nghĩ, phụ thân là đại tướng quân, có lẽ là hắn thích nữ nhi oai hùng hiên ngang hơn.
Vì thế, nàng liền quấn lấy ca ca học cưỡi ngựa cùng bắn cung. Vì muốn giành được sự khích lệ của phụ thân, nàng luyện tập vô cùng nghiêm túc. Cưỡi ngựa bắn cung tuy rằng kém ca ca nhưng ở trong chúng nữ tử thì không hề có đối thủ. Đây cũng là lí do vì sao Hương Lăng nói nàng căn bản không cần luyện tập.
Đưa tay khẽ vuốt lông Bạch Mộng, Bạch Mộng ngoan ngoãn cọ cọ vào bả vai Lạc Khuynh Hoàng. Mâu trung Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một mảng sương mù, như lại thấy người cưỡi ngựa vì muốn giành được niềm vui của phụ thân mà liều mạng luyện tập.
Thật đúng là buồn cười. Phụ thân không thích nàng, cho dù nàng làm cái gì, hắn cũng không để ý.
Mâu quang đột nhiên trở nên lợi hại, mắt sáng như đuốc, như ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng sương mù, như một thanh chủy thủ bóng loáng, lóng lánh hào quang. Khinh thường sao. Bây giờ nàng càng thêm kinh thường Lạc Nguyên.
Nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, Lạc Khuynh Hoàng cưỡi ngựa một vòng ở kinh thành.
Nữ tử cưỡi ngựa, dung nhan vẫn tuyệt đại khuynh thành, đương nhiên làm dân chúng kinh thành để ý, ánh mắt đều thẳng tắp hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt đầy kinh diễm.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng vẫn gợi lên ý cười . Con ngươi đen nhánh đầy ánh sáng lấp lánh động lòng người. Một đường cưỡi ngựa, giống như không hề ảnh hưởng bởi ánh nhìn chăm chú của dân chúng.
Cưỡi ngựa đến trường đua ngựa. Lạc Khuynh Hoàng dùng sức giơ roi quất, Bạch Mộng liền nhanh chóng phi vó lên chạy. Mới vừa rồi ở trên đường, ngã tư đường chật chội, nàng cưỡi ngựa cũng không nhanh được. Giờ đến mã tràng, rốt cuộc có thể rong ruổi một phen.
Đã lâu không cưỡi ngựa.
Lạc Khuynh Hoàng phóng ngựa chạy như bay đến mã tràng. Khiến cho những quan gia đệ tử tới đây luyện tập đều ghé mắt, thẳng tắp nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ là ngây người nhìn.
Oan gia ngõ hẹp. Lạc Khuynh Hoàng hôm nay xem như biết đến câu này. Một mã tràng lớn như vậy mà nàng cũng có thể gặp Quân Kiền Linh.
Ngựa của Quân Kiền Linh chặn đường Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng không khỏi kéo dây cương làm ngựa dừng lại. Thần sắc trên mặt nàng thản nhiên tự nhiên, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia chán nản.
Quân Kiền Linh nhìn ngựa trước mặt dừng lại rồi đến Lạc Khuynh Hoàng, ngây ngẩn cả người. Vừa rồi hắn chỉ thấy xa xa một nữ tử cưỡi ngựa rất tốt, cố ý ngăn lại xem là vị tiểu thư nào lại có phong tư như vậy, lại thật không ngờ đúng là Lạc Khuynh Hoàng.
Không còn vẻ nhu nhược cùng dịu dàng ngày thường, khóe mắt đuôi lông mày của trong lúc đó đều là vẻ đường hoàng cùng tà mị. Hồng y như hỏa tôn lên dung nhan khuynh quốc khuynh thành càng thêm kiều diễm. Đôi mắt tuyệt mĩ như muốn đoạt lòng người, giống như cướp đi tất cả suy nghĩ của hắn.
Lạc Khuynh Hoàng như vậy, xinh đẹp mà không diêm dúa, đường hoàng mà không ương ngạnh, một thân hồng y như hỏa diễm thiêu đốt, làm cho người ta không thể nào dời đi ánh mắt. Nàng như vậy giống thất đệ của hắn, Quân Khuynh Vũ.
Một nam tử thanh tú giống như kẻ sai vặt đi đến bên người Quân Kiền Linh nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Trong mắt hiện lên không phải kinh diễm mà là ghen tị trắng trợn cùng oán độc. Hắn nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt hận không thể chặt Lạc Khuynh Hoàng thành tám khúc.
Lạc Khuynh Hoàng dĩ nhiên cũng cảm giác được ánh mắt oán độc kia, không khỏi nâng mắt nhìn lại. Gã sai vặt kia bộ dáng thanh tú nhưng cũng rất lạ mặt. Thân mình cực kỳ nhỏ bé yếu ớt, có vẻ nhu nhược của nữ tử, không giống một nam tử. Kỵ mã của hắn cũng khá gầy nhỏ.
Lông mi Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhướn, trong mắt đen như mực hiện lên một tia sáng tỏ, khóe môi không tự giác nhếch lên thành nụ cười lạnh.
“Khuynh Hoàng quận chúa cũng tới đây cưỡi ngựa ?” Giờ phút này Quân Kiền Linh mới định thần lại, hướng Lạc Khuynh Hoàng cười tao nhã, giống như đã ném những chuyện không vui ngày hôm qua ra sau khỏi đầu.
Lạc Khuynh Hoàng hếch cằm, vừa vặn chống lại đôi mắt của Quân Kiền Linh, nàng không tránh, mâu trung lạnh nhạt tự nhiên, khóe môi lộ ra ý cười, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, “ Ba ngày sau là đến săn bắn mùa thu, không đến mới lạ, nên đến cưỡi ngựa.”
“ Không biết bản điện hạ có thể vinh hạnh mời Khuynh Hoàng quận chúa tỷ thí cưỡi ngựa?” Quân Kiền Linh liếc mắt tán thưởng Lạc Khuynh Hoàng, mới vừa rồi hắn cũng thấy Lạc Khuynh Hoàng cưỡi ngựa, thật sự không thua nam tử, trong lúc nhất thời cũng nổi lên hưng trí, cười nói.
Khóe môi Lac Khuynh Hoàng gợi lên chút tươi cười không rõ ý tứ, lông mi nhíu nhíu, khẽ cười nói, “Nha? Nhị hoàng tử điện hạ nguyện ý cùng Khuynh Hoàng ,một nữ lưu tỷ thí cưỡi ngựa?! Quả nhiên là con thiên gia, thật sự là co được dãn được!”
Lạc Khuynh Hoàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ co được d