
phác tác──[*O*!!!'>
Dù sao, trúng giục tình hương cũng không phải là chỉ có nàng.
Nhưng là…… Thật sự thật là khó chịu. Nàng thở phì phò, khó chịu đè nén dục hỏa toàn thân đang dâng lên muốn đốt cháy nàng, mồ hôi đổ ướt cái trán, tay nhỏ bé nhịn không được kéo kéo vạt áo, tưởng như thế có thể xua tan được nóng bức.
“Rất khó chịu sao?”
Thanh âm từ chỗ tối truyền đến, ngữ điệu mang theo một tia dụ hoặc .
“Ngô……”
Thanh âm kia làm cho lòng nàng run lên, chỉ một thoáng lại giống như làm tăng thêm nóng bức.
“ câm miệng!”
Đáng chết! Nàng sẽ không thanh âm của hắn dụ hoặc, tuyệt đối sẽ không!
Ý chí cố gắng chống đỡ, nàng cố gắng chống chọi dục hỏa thiêu đốt.
Nhưng thật khó khăn.
Trong phòng, mùi càng lúc càng nồng, cũng làm cho nàng càng lúc càng khó chịu.
“Đáng giận……”
Nàng cúi đầu rên rỉ, tiếng nói mị hoặc ở trong bóng tối càng thêm mê người.
Phượng Thiên Ngân hơi hơi ninh mi, nghe được thanh âm mê người kia, hạ phúc dâng lên một trận lửa nóng.
Tuy rằng trong phòng tối đen như mực, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ ràng hết thảy ──
Kia khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn phiếm một chút đỏ bừng, ánh mắt thủy nhuận, hàm răng khéo léo cắn chặt cánh môi, mà vạt áo sớm bị nàng kéo ra hết nửa, lộ ra mảnh lớn da thịt trắng nõn mềm mịn.
Mồ hôi chảy từ thái dương xuống tới trước ngực tuyết phu, vạt yếm tím nhạt trên ngực như ẩn như hiện tràn ngập mị thái quyến rũ.
Yết hầu của hắn nhịn không được nuốt ực một cái, hoài nghi mình thật có thể chịu đựng đến khi nàng lên tiếng nhờ không.
Chỉ là nhìn thấy bộ dáng quyến rũ này của nàng, hắn đã muốn phất cờ rồi, Giục tình hương đối với hắn cũng không ảnh hưỡng gì lớn, bộ dáng kiều diễm mê người của nàng mới là chân chính châm ngòi dục hỏa của hắn.
Thân thể rục rịch, cực độ muốn nàng, không chỉ muốn thân thể của nàng, càng muốn lòng của nàng.
Nhưng là nếu hắn chủ động, chờ dược hiệu qua đi, nàng nhất định sẽ chém chết hắn=)), cho nên chờ nàng chủ động trước, như vậy ít nhất hắn còn có lý do nói là chính nàng phác nha, tuy rằng lợi đều là hắn.
Bạc môi, gợi lên một chút cười gian, Phượng Thiên Ngân lẳng lặng chờ đợi.
“Ngô…… Đáng giận……”
Thương Nguyệt Phi Tử khinh thở gấp, không phát giác ra tâm tư nam nhân kia, thân thể mền nhũn nằm trên sàn lạnh (chém nhá không biết là nằm ở đâu), tưởng sẽ giảm bớt cảm giác dục nóng kia , nhưng lại chỉ cảm thấy càng lúc càng nóng.
Đáng giận!
Ánh mắt thủy nhuận trừng trừng một chổ trong bóng tối, nàng do dự , đem cánh môi cắn nhanh.
Nếu mở miệng, nàng sẽ mất đi trinh tiết.
Nàng muốn kiên trì, nhưng là……
“Ngô…… ta muốn……”
Tiếng rên nhẹ thống khổ theo tuôn ra , thủy mâu nhộn nhạo, da thịt nóng nóng làm cho nàng rốt cuộc chống đỡ không được.
Lý trí sớm mất hết, chỉ còn lại có dục hỏa hừng hực thiêu đốt, ở trong cơ thể chạy tán loạn xung quanh.
Nghe được yêu cầu của nàng, Phượng Thiên Ngân mâu quang vi tránh, tà tà nở nụ cười.
“Ngươi nói cái gì? Ta nghe không có rõ.”
Hắn muốn nàng nói lại lần nữa.
“Lại đây…… ta muốn……”
Thương Nguyệt Phi Tử khinh ngâm ra tiếng, sớm không rõ chính mình đang nói cái gì, chính là theo bản năng yêu cầu
“Ta muốn ngươi…… Lại đây……”
Nói xong, tay nhỏ bé nhịn không được âu yếm thân mình, tham nhập trong vạt áo, nhẹ nhàng xoa bóp hai quả tròn tròn trước ngực.
Phát hiện chơi đùa như vậy lại khiến lửa nóng như vơi đi, nàng nhẹ nhàng thở phì phò, ngón tay càng thêm dùng sức xoa bóp, hai chân cũng không ngừng cọ xát lẫn nhau, cảm giác nơi riêng tư không ngừng rỉ ra dịch ẩm ước.
Bộ dạng phóng túng của nàng đều bị Phượng Thiên Ngân xem vào trong mắt, hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng châm nến trên án, di động cước bộ đi đến trước người nàng.
“Muốn ta sao? Tử nhi.”
Hắn ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài yêu thương vỗ về cánh môi phấn nộn kia bị chính nàng cắn in dấu răng phong.
“Ân……”
Vuốt ve của hắn làm cho môi anh đào một trận tê dại, Thương Nguyệt Phi Tử nhịn không được tìm hiểu phấn lưỡi, khẽ liếm ngón tay hắn.
Mắt phượng híp lại, hắn đưa ngón tay thâm nhập vào trong, ngón tay cùng phấn lưỡi của nàng giao triền lẫn nhau, ngọt hương tân làm ẩm ướt rãnh ngón tay, phấn lưỡi mê người ở đầu ngón tay trượt qua lại , Phượng Thiên Ngân nhìn mà tâm ngứa khó nhịn.
Hắn rốt cuộc không thể nhẫn nại, bàn tay to duỗi ra đem nàng giam cầm trong lòng, làm tiêu nhũ tròn tròn kề sát trong ngực khỏe mạnh, cúi đầu, khí phách phúc trụ cánh mối phấn nộn kia……
Hai người lời lẽ dây dưa lẫn nhau, Thương Nguyệt Phi Tử dây dưa quyện lấy đầu lưỡi của hắn, nhiệt tình đáp lại tác cầu của hắn.
Nhiệt tình của nàng càng khơi dậy dục vọng của hắn, đầu lưỡi càn giảo trong cái miệng nhỏ nhắn hương tân, liếm lấp đinh hương, khiêu khích khơi gọi kích tình nóng diễm.
“Ân……”
Nụ hôn nồng cháy làm cho nàng than nhẹ, cái lưỡi phấn không ngừng cùng hắn giao triền, trao đổi ẩm ướt nóng nước bọt, thân thể mềm mại cũng không ngừng cọ xát hắn,những tưỡng có thể đánh tan dục hỏa, đánh tan cảm giác ngứa ngáy ma quái.
“Thật là khó chịu……”
Nàng nức nở, rên rỉ theo giao triền thoát ra, thủy mâu mê ly phiếm nồng tình dục.
Nụ hôn của hắn, thoáng làm ch