
, nàng mau xem giúp đi.”
Nàng trả lời, “Xin lỗi, ta và y không có quen thân.”
Thừa Chí năn nỉ, “Coi như nể mặt ta một lần.”
Hoài Niệm trả lời, “Ta không có hứng thú.”
Hắn trừng mắt, “Thôi được rồi, vậy sau này không dám làm phiền tiểu thư nưã, mai mốt cũng không cần đến đây.”
CHƯƠNG 28: LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH (2)
Nàng nghiến răng, “Vậy còn huynh thì sao, tiến trình trị liệu còn chưa có xong.”
“Không dám, khỏi phiền nàng. Chúng ta thật không có thân thích.”
“Được rồi, được rồi. Chỉ là bắt mạch thôi mà. Liếc sơ một cái cũng chẳng chết ai.”
Nàng hất đầu bảo Thừa Chí mau tránh đường cho mình. Hắn mỉm cười đắc ý, lui lại nhường Hoài Niệm tiến lên.
Thuỷ Linh ngơ ngác nhìn hai người đá mắt qua, đá mắt lại vô cùng khó hiểu. Rõ ràng cảm thấy là bọn họ đang tranh cãi, nhưng không có lên tiếng thì cãi nhau kiểu gì. Hoài Niệm mặt lạnh kéo tay Thuỷ Linh ra chẩn mạch. Chỉ là hơi vén ống tay áo lên cũng khiến y đỏ mặt. Nàng trợn mắt đe doạ, “Ta đây mới là nữ nhi nè. Ta không mắc cỡ thì người thẹn thùng thứ gì.”
Tuy nhiên, Thuỷ Linh không có cái khả năng độc tâm thuật như Thừa Chí, y chỉ có thể cụp mắt trước ánh nhìn đe doạ của nàng. Thừa Chí ngồi bên cạnh che miệng giả bộ ho khan, thật sự hắn đang cảm thấy Hoài Niệm thật là đáng yêu quá mức, cười đến không ngưng được.
^_^
Hoài Niệm chẩn bệnh xong, viết ra vài phương thuốc qua loa. Hết việc, nàng liền bỏ đi trước. Thừa Chí nhìn cái dáng bộ ngúng nguẩy đó, biết nàng đang giận. Hắn cáo biệt Mạc Thuỷ Linh rồi vội vàng đuổi theo.
– Niệm nhi, đi từ từ thôi, ta thật không đuổi kịp nàng. – Hắn ở phía sau la lớn.
Nàng quay lại, nhìn hắn khập khiễng chạy theo, lòng chợt rúng động một hồi. Tuy Hoài Niệm tiếp tục bỏ đi, nhưng chân đã chậm bước rất nhiều. Hắn cuối cùng cũng đuổi kịp, nắm tay nàng kéo lại.
– Chỉ là xem dùm bệnh thôi mà, đâu cần giận dỗi vậy. – Hắn nhẹ giọng nói.
– Lợi dụng ta.
– Không có. – Thừa Chí nhướng mày. – Chỉ là tiện đường thôi.
Mắt Hoài Niệm đang tố cáo, nàng không tin lời hắn. Thừa Chí sụ mặt, ra bộ “Tha thứ cho ta đi mà!”
Đột nhiên trên tường cao có một giọng nói vang tới.
– Ai nha … các người thật quá đáng. Ban ngày ban mặt nắm tay nắm chân, công khai liếc mắt đưa tình. Thật muốn chọt mù mắt người ta sao? – Bích Tuyền giọng đầy bi thương la lớn. – Niệm nhi, nàng thật quá đáng, có ý trung nhân rồi mà còn lừa gạt trái tim mềm yếu của bổn công tử.
Nói xong, bộ dáng đau buồn gạt nước mắt bỏ chạy. Thừa Chí trố mắt nhìn vở diễn kinh điển đầy ai oán mà không nói nên lời. Hắn nhíu mày nhìn Hoài Niệm thắc mắc. “Ai vậy?”
Nàng trông thấy bộ dạng nửa thật nửa giả của Bích Tuyền thì không an tâm lắm. Tam muội tuy là muốn nhiễu loạn, nhưng giọng nói hơi run rẩy, có năm sáu phần là sự thật. Hoài Niệm rút khỏi tay Thừa Chí, vội vàng vận khinh công đuổi theo, chỉ bỏ lại hai chữ.
– Nói sau.
Hắn thở dài nhìn theo bóng người nhanh chóng biến mất sau tường viện. Nàng muốn đi, thì hắn làm sao có bản lĩnh giữ lại.
^_^
Bích Tuyền đã trốn đi thật xa, đến nóc nhà của Tuý Tiên cư mà một mình uống rượu. Hoài Niệm đuổi theo tới, nhẹ nhàng đáp xuống ngồi cạnh bên nàng. Bích Tuyền đưa vò rượu cho đại tỷ, Hoài Niệm tiếp lấy, do dự một hồi rồi cũng nâng lên nhấp một ngụm.
Cả hai im lặng ngắm nhìn mặt nước Đông hồ lấp loáng ánh nắng. Núi vẫn xanh, liễu vẫn tươi tốt, phong cảnh vẫn đẹp như vậy, nhưng lòng người nay đã khác trước rồi.
– Không biết nhị tỷ và tứ muội bây giờ thế nào?
CHƯƠNG 28: LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH (3)
Bích Tuyền tựa cằm lên đầu gối, ánh mắt nhìn xa xăm. Hoài Niệm vẫn thuỷ chung không nói, đóng vai không khí, mái ngói vô tri của mình. Một khắc, hai khắc trôi qua, cuối cùng Bích Tuyền cũng là người chịu thua trước.
– Đại tỷ cùng Nghiêm sư gia thân thiết từ lúc nào vậy?
Lại là một mảnh im lặng, không trả lời. Thậm chí Hoài Niệm còn chẳng có phản ứng gì, xem lời Bích Tuyền như gió thoảng mây bay, vừa vào tai này đã lọt qua tai kia hết. Vẫn là tam muội chưa đủ bản lãnh để đối phó với đại tỷ đâu. Hoài Niệm mà tiến nhập cảnh giới vô tâm, thì đừng hòng có ai đoán được nàng đang nghĩ cái gì. Bích Tuyền lại thở dài thườn thượt, đoạt lại bình rượu, uống ừng ực như trút giận.
– Muội đã ở đây chờ hắn đúng ba ngày, chờ hoài cũng không có ai tới. Gã đó thật vô lương tâm, khiến muội yêu thật lòng như vậy, cuối cùng chỉ nói “Thỉnh tiểu thư buông tay!”
Bích Tuyền đã đến hạn mức cuối cùng, lệ đổ châu rơi, nói ra nỗi uất ức trong lòng mình. Lúc này Hoài Niệm mới vội động, giơ tay ôm nàng vào lòng. Bích Tuyền ngay lập tức oà ra khóc lớn tiếng, bao nhiêu uất hận theo nước mắt tràn ra như đê vỡ.
– Tim muội đau lắm. Rất là đau. Đại tỷ, mau cho muội uống thuốc. Có thứ gì uống vào mà quên được hắn không? – Bích Tuyền rên rỉ như một đứa trẻ trong tay Hoài Niệm.
Đại tỷ của nàng vẫn không nói lời nào, bàn tay vỗ về nghĩa muội của mình an ủi.
^_^
Lúc Bích Tuyền tỉnh dậy, trời đã bắt đầu về chiều. Nàng nằm một mình trên nóc tửu lâu, đại tỷ đã đi đâu mất dạng.
– Chết! – Bích Tuyền hoảng sợ la lên.
Với t