
một khu rừng gọi là Đào Viên. Tuy tên đẹp nhưng lại là vùng núi cấm hoang vu nguy hiểm. Ngoài những lời đồn về dã thú, còn có một vài đám thổ phỉ tụ tập. Là địa bàn của lũ sơn tặc nguy hiểm nổi tiếng khắp vùng. – Bích Tuyền báo cáo.
– Hừ, trong đất của hoàng đế lại dám lộng hành như vậy. Ta về cho một đội quân san bằng chúng ngay. – Chân Duyên phát biểu.
– Nếu có bất cứ chuyện mờ ám hay vụ trọng án nào xảy ra, người ta đều ngay lập tức chỉ tay về phía núi đổ lỗi cho đám cướp Đào Viên. Có khi nào vụ tứ muội mất tích, có liên quan đến bọn chúng? – Bích Tuyền đưa mắt trông chờ đại tỷ.
– Được sao? – Hoài Niệm hỏi lại.
Bích Tuyền lập tức nhớ đến đám lính canh cùng dàn bộ khoái hùng hậu của nha môn này. Đừng nói là cao thủ như nàng không đối phó lại Anh Tân, kể cả những thuộc cấp của hắn cũng không phải là hạng bị thịt vô dụng. Vấn đề là bọn sơn tặc đó làm sao có thể vào thành, chứ đừng nói gì xông vào nha môn bắt người. Nếu hai bên kéo hết lực lượng ra quyết đấu một trận đẫm máu thì còn được, đằng này không hơi không tiếng đi vào thì quả thật là vô kế khả thi.
Hoài Niệm lại nhìn về phía Chân Duyên chờ đợi.
– Trong phòng của Nhã Muội vẫn giữ được tình trạng hiện có. Hòm xiểng, vật dụng đều ở trạng thái đang sử dụng, chưa từng được sắp xếp dọn dẹp qua. Có thể nói là Nhã Muội không hề có ý định rời đi. Tiền bạc tư trang cũng không mất, phấn hoa trang điểm cũng còn nguyên. Chúng ta đều biết Nhã Muội là người sĩ diện nhất, đi đâu cũng mang theo đồ trang điểm, nếu không trang điểm muội ấy nhất quyết sẽ không ra ngoài gặp người. Đồ ở đây, mà người không thấy, chắc chắn là bị bắt cóc thật rồi.
CHƯƠNG 6: TRI PHỦ CỦA TIẾT CHÂU (3)
– Mục đích của bọn họ là gì? – Bích Tuyền khoanh tay suy tư. – Lâm bá bá cũng đâu có nhận được thư đe doạ hay đòi tiền chuộc. Nếu là trả thù cũng phải gửi tới một tờ giấy thông báo chứ.
Đến lúc này Hoài Niệm mới lôi ra một quyển sổ dầy cộm đặt lên bàn. Chân Duyên và Bích Tuyền trố mắt nhìn bốn chữ “Việt luật hình bộ”. Họ thắc mắc nhìn nhau, rồi lại đưa mắt nhìn Hoài Niệm chờ giải thích. Khi không, bắt họ xem sách luật làm gì.
Hoài niệm thở dài, lật quyển sổ ra rồi xoay lại cho nhị vị tỷ muội cùng đọc.
“Ngày hai mươi sáu tháng tư, Mạc tri phủ lại chạy tới chỗ mình để mà kể khổ. Sư muội của đại nhân quả thật là vô cùng điêu ngoa, ở ngoài đường xúc phạm Kim lão bản, xảy ra tranh cãi rồi dẫn đến xô xát. Hai người họ kéo lên công đường kiện tụng, Lâm tiểu thư quả thật đã sai trái, nhưng Mạc đại nhân không biết phải làm thế nào. Ngài là đaị nhân mà, mấy chuyện quan, chuyện nhà đều không thể xử sao? Thế ngài làm tri phủ để làm gì?
Nhưng rồi Mạc đại nhân lại nước mắt lưng tròng nhìn mình trông đợi. Không thể chịu nổi khi thấy nam nhân khóc, mất hình tượng quá trời. Đành phải nghĩ ra một chút tiểu xảo để làm dịu mọi việc. Thật là … mười bảy tuổi đầu rồi còn hay khóc, nhìn thấy trẻ con như vậy, thật không nỡ bỏ. Nhưng lần sau còn làm phiền mình thế này, mình nhất quyết từ chức sư gia luôn. Sao không chịu tăng lương cho mình, mà cứ liên tục đem đến phiền toái …”
Cái này dĩ nhiên không phải là sách luật gì cả, mà chính là nhật ký của Nghiêm sư gia, là nỗi lòng giông bão của Thừa Chí đại nhân luôn mặt khó đăm đăm. Bích Tuyền cùng Chân Duyên ôm nhau cười nắc nẻ. Thì ra một nam nhân cũng có thể viết nhật ký, lại còn viết dễ thương như vậy, hết giận dỗi lại còn than vắn thở dài. Thật không nhìn ra người bề ngoài khô khan, nhưng trong lòng lại tràn đầy tình cảm như hắn. Thừa Chí này, quả nhiên là chủ nhân của thú cưng Thuỷ Linh rồi.
Hoài Niệm nhìn hai vị muội muội cười ngã nghiêng với ánh mắt thấu hiểu. Người ngoài thường nói Hoài Niệm lãnh đạm. Mỗi ngày không nói quá ba câu, mỗi câu không qua ba chữ. Lần cười gần đây nhất cuả nàng là mười mấy năm về trước, lúc bốn tỷ muội kết bái kim lang. Lần này khi chôm được nhật ký của Thừa Chí về đọc, nàng quả thật đã cười một trận đủ cho hai mươi năm tiếp theo. Chỉ có thể nói là long trời lở đất, đau thắt ruột gan. Thậm chí mấy đầu móng tay của nàng đã mòn đi một nửa vì phải liên tục cào lên tường, chiếu cũng rách vài lỗ to vì đọc phải những đoạn mắc cười đến mức không chịu được.
Người mặt khó chịu như Thừa Chí không ngờ lại có khiếu viết truyện hài. Để cho băng sơn mỹ nhân như Hoài Niệm cười điên cuồng đến vậy, phải nói hắn là thiên tài trong số những thiên tài tấu hài.
Kết quả là đêm đó ba tỷ muội bọn họ không việc gì làm ngồi đọc trộm nhật ký của Nghiêm Thừa Chí. Thỉnh thoảng một trận cười rộ bùng nổ, họ phải dùng tay để bịt miệng lẫn nhau kẻo người khác nghe được.
Đến khi trời gần sáng thì ai về chỗ người nấy. Riêng Hoài Niệm thì lẳng lặng mang trả nhật ký về chỗ cũ, thần không biết, quỷ không hay.
CHƯƠNG 7: BẦU TRỜI U ÁM
Chương 7: Bầu trời u ám
Sư gia Nghiêm Thừa Chí tuổi chỉ mới hai sáu nhưng tính tình khó chịu như một ông già sáu mươi hai. Mỗi lần người khác nhìn thấy hắn, không phải đang nhăn nhó đăm chiêu thì cũng là buồn phiền thở dài. Quả thật, hắn luôn bận rộn sự vụ trong nha môn, nếu muốn hắn cười, tr