
: “Đúng vậy, xem ra cuối cùng đã lừa được bọn họ rồi.”
“Bọn họ vậy mà không vào lục sát trong khách điếm, cũng không hỏi chúng ta nhiều.” Lãnh Cầm cảm thấy chuyện này quá mức thuận lợi.
Phương Tiểu An lại giống như không lo lắng, chỉ nói: “Có lẽ bọn họ cho rằng không ai có thể nói dối trước mặt hắn.”
Những lời này của Phương Tiểu An khiến Lãnh Cầm hơi ngẩn người, nói thật ra, vừa rồi trong lòng Lãnh Cầm có một cảm giác, khi bị lão giả kia nhìn chằm chằm, nàng thật sự cảm thấy bí mật của mình đều bị nhìn thấu. Nhưng Phương Tiểu An lại có thể bình tĩnh nói dối trước mặt lão giả kia như vậy, thật sự khiến Lãnh Cầm không ngờ tới.
Có điều không quá nhiều thời gian nghĩ tới những thứ này, khi chắc chắn đám người đã đi, Lãnh Cầm và Phương Tiểu An đóng cửa khách điếm lại, sau khi đóng chặt khóa chặt cửa mới nhanh chóng bước lên tầng hai. Hai người vừa đi lên lâu đã nghe thấy tiếng Đinh Việt: “Ta nói này vị thiếu hiệp, Nhậm Lăng đại hiệp thật sự đã ra đi, ngươi đừng như vậy…”
“Tránh ra.” Một giọng nói khác là của người nam tử kia.
Lãnh Cầm quýnh lên, sợ nam nhân kia đau buồn mà làm bị thương Đinh Việt, cho nên nhanh chóng đi vào, nhìn thấy Đinh đang ngăn trước cửa phòng , còn người nam nhân kia đang cầm kiếm chĩa vào hắn, có vẻ muốn đi vào trong phòng.
Gian phòng kia là phòng Nhậm Lăng đã ở trước khi chết.
“Này vị đại hiệp, ngươi muốn làm cái gì?” Lãnh Cầm tiến lên dùng tay đẩy kiếm trong tay nam nhân kia ra, tự mình chắn trước mặt Đinh Việt, mà Phương Tiểu An cũng đứng cạnh nàng, yên lặng xem tình huống trước mặt.
Đôi mắt nam nhân cực kì đỏ, sắc mặt có chút hung dữ, hắn trầm giọng nói: “Hắn nói A Lăng vốn ở trong phòng này, tránh ra, để cho ta vào nhìn xem.”
“Nhậm Lăng đã chết, hiện tại người ở trong phòng này là…” Lãnh Cầm mở miệng muốn giải thích, lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở. Ngay lúc mọi người còn đang tranh chấp, Lâm Sinh đã mở cửa đi ra ngoài, trên mặt Lâm Sinh không có nhiều biểu tình, nhưng ở chỗ người khác không thấy được, tay hắn đang run nhè nhẹ..
Lâm Sinh xuất hiện, ba người Lãnh Cầm cũng không nói gì, nhưng đối với nam nhân kia có vẻ là đả kích nặng nề.
Nam nhân nhìn thấy Lâm Sinh mở cửa đi ra, nháy mắt cúi xuống, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống đất, hắn quỳ rạp xuống trước mặt mấy người, suy sụp nói: “Không phải…Không phải A Lăng…” Lúc trước hắn cố ý muốn xem phía sau cánh cửa là gì, bất quá chỉ tồn tại một tia hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng có thể nhìn thấy Nhậm Lăng mở cửa, hy vọng tất cả những lời Lãnh Cầm nói đều là lừa gạt hắn, nhưng khi cánh cửa mở ra, khi nhìn rõ người trong cánh cửa không phải là Nhậm Lăng, hy vọng của hắn nháy mắt tiêu tan rồi.
“Vị công tử này, mặc kệ là ngươi muốn tìm cái gì, bên trong phòng đều không có người ngươi muốn tìm.” Giọng nói của Lâm Sinh có chút mất tiếng.
Nam tử đột nhiên mở mắt, trước mắt mọi người, hai dòng nước mắt từ từ lăn xuống. Hắn cúi rạp trên mặt đất, cùng với một chút nức nở: “Hô hô, A Lăng A Lăng, nếu như huynh biết ta tới nơi này để nói cho huynh chuyện gì, huynh có chọn như vậy không, lựa chọn chết đi?”
Chương 25: Bung (Một)
“Ngươi rốt cuộc là…” Lãnh Cầm cảm giác có chút không bình thường, trong lòng hiểu rõ người nam tử này nhất định có quan hệ không bình thường với Nhậm Lăng. Nhưng trước khi chết Nhậm Lăng đã nói chuyện, không hề đề cập tới người nam nhân như vậy, mà Đinh Việt đã từng nói cho nàng lời trong giang hồ, cũng không nói tới Nhậm Lăng có quan hệ thân mật với nam nhân nào.
Đinh Việt nhìn tình huống trước mắt, cho dù vừa mới tỉnh dậy không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng đoán đại khái được một chút. Hắn chớp mắt, kéo kéo Lâm Sinh đang đứng đờ đẫn sang một bên, kéo hắn về phía sau mình, rồi mới nhỏ giọng nói: “Vị này thực sự tìm Nhâm đại hiệp? Nhưng mà Nhâm đại hiệp không phải đã…”
“Nhậm Lăng nhất định còn sống!” Nam nhân kia lớn tiếng nói, giọng nói vô cùng khàn, nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén.
Giống như giọng nói the thé thống khổ của nữ nhân.
Mọi người ngẩn ra, chỉ nghe thấy Phương Tiểu An thở dài một tiếng, còn có tiếng khóc nức nở của nam nhân kia.
Sau một lúc im lặng, Lâm Sinh mở miệng nói: “Nếu nhìn thấy người mà ngươi muốn tìm thì ngươi sẽ nói gì với hắn?”
Lâm Sinh vừa mới mở miệng, tầm mắt mọi người đã tập trung trên người hắn. Lúc này hắn đang lẳng lặng đứng sau Đinh Việt, đôi mắt hắn vừa trống rỗng lại vừa tràn ngập chờ mong, dừng ánh mắt trên người nam nhân đang nằm rạp trước mắt.
Nam nhân ngước mắt lên đối diện với Lâm Sinh, trong thoáng chốc dường như tất cả mọi người đều không tồn tại, trong mắt hắn chỉ là hình ảnh hai trong mắt đen.
Mọi người không mở miệng thật lâu, Lâm Sinh lại lặp lại: “Nếu người đó thật sự không chết, ngươi muốn nói với hắn cái gì?”
“…Ta sẽ nói cho hắn, cuộc đời này ta chỉ vì một người mà mặc hỉ phục, chỉ vì môt người đạp khắp Thiên Sơn.” Gi ọng nói trầm thấp, nam nhân nói ra một câu. Mà lúc hắn nói ra câu này, hai tròng mắt vẫn không rời khỏi Lâm Sinh.
Lãnh Cầm bất giác nắm chặt tay Phương Tiểu An, nhìn biểu tình của nam nhân, cũng nhìn sang