Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh

Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh

Tác giả: Hạnh Diệu Vị Văn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324272

Bình chọn: 9.5.00/10/427 lượt.

. Lãnh Cầm khoanh tay dựa bên cạnh cửa, yên lặng nhìn người đang đi ra khỏi cửa.

Không ngoài dự đoán của Lãnh Cầm, người đi ra từ phòng bếp quả nhiên là Phương Tiểu An, mà khi Phương Tiểu An nhìn thấy Lãnh Cầm đứng ngoài cửa, nhanh chóng đỏ mặt.

“Qủa nhiên là huynh.” Trên mặt Lãnh Cầm mang theo cảm giác thỏa mãn.

Ánh mắt Phương Tiểu An nhanh chóng dời xuống đất, khuôn mặt ngày càng có xu hướng đỏ bừng. Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Lãnh cô nương, cô nói những lời này là có ý gì?”

“Giả ngu?” Lãnh Cầm không ngờ Phương Tiểu An lại vẫn giả ngu như vậy, mà còn giả dạng không giống chút nào.

Vĩnh viễn không được trông cậy một cái hũ nút giải thích sự việc, đây là kinh nghiệm Lãnh Cầm học trên người Phương Tiểu An. Cho nên sau khi nhún vai cười xong, Lãnh Cầm đi vài bước tới gần Phương Tiểu An, khoác một tay lên vai Phương Tiểu An, miệng phun ra một câu: “Cháo ta ăn mỗi đêm đều là huynh làm, phải không?”

“Ta…” Phương Tiểu An muốn nói lại thôi.

Không cần nghe câu trả lời của Phương Tiểu An, Lãnh Cầm cũng chắc chắn mình không lầm. Cho nên Lãnh Cầm nhanh chóng tiếp tục hỏi: “Vì sao mỗi ngày đều giúp ta chuẩn bị cháo? Vì sao huynh lại biết mỗi tối ta lại đi tìm đồ ăn?”

Loại thói quen này vốn là không có ai biết mới đúng.

Phương Tiểu An lùi lại một bước, để cánh tay của Lãnh Cầm đang khoác lên vai hắn rơi xuống, sau đó hắn khẽ nói: “Bình thường buổi tối ta đều ngủ nông giấc, cho nên thường xuyên nghe thấy tiếng cô thức dậy.”

“Hả…” Lúc này xem như Lãnh Cầm sửng sốt một chút.

Nếu không phải Phương Tiểu An nói, Lãnh Cầm cũng không biết mỗi đêm nàng đều đánh thức Phương Tiểu An. Nàng vốn tưởng rằng động tác của mình đã rất nhẹ nhàng, cũng không gây ra tiếng động lớn, lại không ngờ vẫn đánh thức người khác.

Chần chờ khoảng khắc, Lãnh Cầm thăm dò hỏi: “Cho nên huynh giúp ta chuẩn bị cháo, sau đó đặt ở nơi dễ trông thấy, đỡ để ta phải lục lọi ầm ĩ khiến huynh mất ngủ?”

Phương Tiểu An không nói lời nào, Lãnh Cầm muốn nghĩ như vậy thì cứ nghĩ, hắn không cần thiết phải mở miệng phủ nhận.

Chỉ là…

Không chỉ mặt của Phương Tiểu An đỏ, mà ngay cả mang tai cũng đỏ bừng rồi.

Chương 21: Chiên (Ba)

Từ sau cuộc nói chuyện ngày đó, Lãnh Cầm cảm thấy cực kỳ phiền não.

Không biết đã là lấy thứ mấy nhìn thấy Lãnh Cầm ngồi ngẩn người trước quầy, Đinh Việt lo lắng hỏi: “Lão đại, hôm nay rốt cuộc người bị sao vậy?”

“Ta có thể bị làm sao?” Lãnh Cầm nhanh chóng phục hồi tinh thần, gảy cái bút trong tay, ngước mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Đinh Việt.

Đinh Việt khẽ ho một tiếng, khoát tay nói: “Không có gì không có gì, lão đại người bất quả chỉ nhìn chằm chằm sổ sách ngây ngốc rất lâu mà thôi.”

Động tác của Lãnh Cầm cứng đờ, trên mặt hiện lên chút xấu hổ, nàng vẫy vẫy tay với Đinh Việt, tỏ ý muốn hắn tránh ra: “Ngươi nhanh đi làm việc, khách nhân còn đang chờ đó.” Ngày trước chỉ cần nói như vậy đảm bảo Đinh Việt lập tức chạy đi, nhưng hôm nay lại khác, Đinh Việt vẫn như cũ dù bận rộn vẫn ung dung đứng trước quầy.

Lãnh Cầm nhíu mày, Đinh Việt nhìn thấy phản ứng của nàng, vội hỏi: “Lão đại, đừng nóng, đừng nóng, hazz, từ khi Lâm huynh đệ đến đây việc của ta ngày càng ít, ta không phải nhàn rỗi mới tới hỏi chuyện lão đại một chút sao?”

“Lâm Sinh ?” Lãnh Cầm thực sự không chú ý tới lời Đinh Việt nói, tới lúc ngày nghe thấy Đinh Việt nói như vậy, nàng mới quay đầu nhìn Lâm Sinh ở trong đại sảnh đang vội vội vàng vàng. Nàng nhìn hắn nở nụ cười tao nhã trước mặt khách nhân, thường đối đáp với khách một hai câu, quả thực còn thuần thục hơn so với Đinh Việt đã làm tiểu nhị lâu năm.

Xem ra, năng lực thích ứng của Lâm Sinh không phải tốt bình thường.

Lần này Lãnh Cầm không tìm được lý do đuổi Đinh Việt đi, đành phải để Đinh Việt quấn lấy mình. Đinh Việt nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Cầm kì quái, lại quay đầu sang hỏi: “Lão đại à, người đã ngơ ngẩn thành bộ dáng này rồi, thật sự không có việc gì sao?”

“Ta nói không có việc gì, ngươi muốn sao?” Lãnh Cầm cúi đầu xem sổ sách trước mặt.

Nhìn thấy phản ứng của Lãnh Cầm, Đinh Việt cảm thấy khác thường. Qua lúc sau, Lãnh Cầm nói tiếp: “Nếu ở đại sảnh không giúp được gì thì ngươi hãy tới phòng bếp giúp Phương Tiểu An đi, đồ ăn của nhiều người đều do huynh ấy đảm trách, rất mệt.”

“A…Lão đại, người có vẻ quan tâm đặc biệt tới Phương huynh đệ đó.” Đinh Việt vừa định đi tới phòng bếp, đi được một nửa lại nghĩ ra cái này.

Lãnh Cầm quả thật muốn giẫm giẫm đá đá cái tên gia hỏa Đinh Việt này, có điều nghĩ lại lời Đinh Việt nói, vẻ mặt lại ngưng lại, nàng gọi với Đinh Việt lại: “Đợi một chút, Đinh Việt!”

“Lão đại?” Đinh Việt khó hiểu nhìn Lãnh Cầm. Người vừa rồi còn vội vã đuổi hắn xuống phòng bếp là nàng, sau đó gọi hắn quay lại cũng là nàng, hắn quả thật không hiểu nổi suy nghĩ của Lãnh Cầm rồi. Có điều ngay tại lúc hắn vẫn chưa hiểu ra, Lãnh Cầm lại do dự mở miệng: “Đinh Việt, ngươi sao lại thấy ta quan tâm đặc biệt tới An mập mạp?”

Đinh Việt bật cười một tiếng, một tay chống lên quầy, lớn giọng nói: “Lão đại, người đang nói giỡn hả? Ai nấy đều nhận thấy người tốt với Phương huynh đệ mà. Trước


Pair of Vintage Old School Fru