
Hồ không trả lời câu hỏi của Lãnh Cầm mà chỉ tay vào Lãnh Cầm rồi quay đầu nói với lão gia nhà mình: “Lão gia! Đây đây…Đây chính là tên Lãnh Cầm kia!”
“Ừm.” Du Tú lên tiếng.
Lãnh Cầm cũng nhìn Du Tú, sắc mặt hơi có chút biến hóa, nhưng nàng chỉ nhìn về phía Du Tú, khẽ nói: “Huyện lão gia, ta chính là nữ tử tính tình bất hảo trong lời vị sư gia kia.”
“Đã lâu không gặp.” Du Tú dường như không để ý tới lời Lãnh Cầm nói, chỉ thản nhiên nói một câu.
Nụ cười của Lãnh Cầm rốt cuộc không còn lạnh lùng nữa, mà vô cùng chân thật, nàng nói tiếp: “Ta chỉ tới tìm huynh để nói một chuyện.”
“Ừm?” Cho dù Lãnh Cầm đột nhiên xuất hiện thì Du Tú vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt như thường.
Lãnh Cầm không hề kinh ngạc về thái độ đó của hắn, có điều trong lòng vẫn có chút không thoải mái, không rõ vì sao. Cho nên nàng im lặng một chút mới nói tiếp: “Ân oán giữa ta và Hoa Mạc thành Tây chắc huynh cũng đã nghe Vương Hồ sư gia nói qua rồi.”
“Ừm.” Du Tú gật đầu, có điều lúc này hắn không lơ đãng như khi Vương Hồ nói chuyện.
Vương Hồ chấn kinh nhìn lão gia nhà mình, trừng mắt thật lâu mới nói: “Lão… Lão gia! Hai người quen nhau!”
“Đúng vậy, có quen.” Du Tú cười cười, giống như chỉ đang nói một chuyện rất bình thường.
Lãnh Cầm không thản nhiên giống hắn, nàng quay đầu nhìn sang sư gia: “Ngài cảm thấy ta không nên quen biết lão gia nhà các ngài sao?”
Vương Hồ im lặng không nói gì, nhưng vẻ khinh thường trong mắt lão lại cho thấy ý nghĩ thật sự.
Lãnh Cầm không để ý tới lão, chỉ tiếp tục nói xong mục đích của mình: “Ta tới để nói một tiếng, lần này ta và Hoa Mạc thành Tây có một cuộc tỷ thí, đặt cược bằng khách điếm Lâm Nhân.” Nàng nói xong lời này, sắc mặt có chút phức tạp, nhưng vẫn chằm chằm nhìn Du Tú.
Du Tú dường như không hề để ý tới lời của Lãnh Cầm, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừm.”
“Ừm cái gì mà ừm, lúc này không phải huynh nên hỏi ‘Sau đó thì sao’ à?” Lãnh Cầm nản lòng nói.
“Ừ.” Du Tú gật đầu, chớp mắt: “Sau đó thì sao?”
“…Sau này người kia có thể dùng mưu kế gì thì ta không rõ ràng lắm, nhưng nếu lần tỷ thí này do Huyện lệnh là huynh tới chủ trì thì tất nhiên hắn sẽ không dám giở trò gì.” Lãnh Cầm nghiêm túc nói.
Du Tú im lặng một chút, thấp giọng nói: “Ta biết rồi.”
“Ừm.” Lãnh Cầm lên tiếng.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không nói gì nữa, mà Vương Hồ ở bên cạnh chỉ trợn mắt nhìn mà không mở miệng, lão cũng không biết mình nên nói gì. Du Tú quen biết Lãnh Cầm, mà lúc này hai người nói chuyện như vậy thật sự làm hắn không hiểu rõ, nhưng nếu hắn muốn hô lên bắt tên du côn đầu sỏ này thì hình như lại không qua được ải của lão gia nhà mình.
Thấy Du Tú không có gì muốn nói, cuối cùng Lãnh Cầm cúi mắt, lùi về sau một bước: “Ta đi đây.”
Dứt lời, nàng chờ giây lát không thấy Du Tú trả lời, trực tiếp rời đi – – leo lên tường lộn ra ngoài. Vương Hồ kinh hồn bạt vía nhìn Lãnh Cầm vượt qua tường nhà mình, vài lần muốn ngăn cản nàng ta nhưng không có dũng khí, mãi đến khi Lãnh Cầm biến mất không thấy đâu, hắn mới quay đầu lại nói với lão gia nhà mình: “Lão gia, người xem…”
“Ừm?” Du Tú cười yếu ớt nhìn hắn.
Vương Hồ nhất thời không nói nổi, đây là không phản đối rồi.
Nhìn thấy Vương Hồ không nói tiếp, Du Tú xoay người tiến tới dưới giàn hạnh, giơ bàn tay nhìn hoa hạnh rơi xuống, nụ cười trở nên vô cùng tinh khiết. Hoa rơi, thanh y, cảnh tượng này vô cùng phiêu dật tinh khôi.
Chương 7: Chưng (Một)
(Chưng: nấu chín bằng hơi)
Khi Lãnh Cầm trở lại khách điếm, Đinh Việt đang ngồi trước phòng bếp, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lãnh Cầm đi tới phía trước hắn, khẽ nói: “Đinh Việt.”
Đinh Việt cũng không trả lời nàng, vẫn cúi đầu như cũ. Lãnh Cầm suy đoán chắc rằng hắn đã ngủ thiếp đi, cho nên giơ tay đập hắn vào cửa phòng bếp, chấn động mạnh này cuối cùng đã đánh thức Đinh Việt. Đinh Việt cuống quít ngẩng đầu, nhìn hai bên một chút mới thấy Lãnh Cầm đang từ trên cao chăm chú nhìn mình.
Cười khan một tiếng, Đinh Việt khẩn trương đứng lên: “Lão đại, người đã trở lại.”
“Đúng vậy.” Lãnh Cầm trả lời, lập tức vừa quay mặt nhìn về phía phòng bếp, vừa nói: “Phương Tiểu An đang làm gì…” Nàng còn không hỏi xong câu đó, bởi vì ngay sau đó nàng đã thấy Phương Tiểu An. Lúc này Phương Tiểu An đang một tay giơ dao phay, một tay cầm rau củ, ngơ ngẩn đứng ở trong đó. Điều khiến Lãnh Cầm thực sự chấn kinh chính là trên bàn tay cầm rau của kia của Phương Tiểu An có không ít vết thương, máu đang thấm ra bên ngoài.
Lãnh Cầm vuốt trán, xem ra Phương Tiểu An lại bắt đầu rồi.
Nàng đi qua đó nắm cổ tay của Phương Tiểu An, giọng nói không được tốt, nói: “Huynh không thể làm người khác an tâm một chút sao?” Nàng nói xong, vừa lấy ra một mảnh vải màu trắng, thít chặt lấy cổ tay của Phương Tiểu An, vừa giải thích với hắn: “Như vậy có thể làm máu ngừng chảy một chút, huynh đi theo ta.”
Nói xong, nàng đi lên phía lầu hai của khách điếm. Phương Tiểu An ngoan ngoãn không hề nói gì đi theo nàng lên lầu, mặt hắn có chút hồng hồng. Còn Lãnh Cầm vừa đi được nửa đường, lại dừng lại, quay đầu lại nhìn Đinh Việt đang chết đứng ở cửa phò