The Soda Pop
Trại Hoa Vàng – Nguyễn Nhật Ánh

Trại Hoa Vàng – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322800

Bình chọn: 10.00/10/280 lượt.

tôi bước về phía chiếc bàn kê giữa nhà bằng những bước dàị Tôi lo lắng nhìn theo ông và lập tức đưa tay lên … dụi mắt. Chính giữa bàn là một cây đàn ghi-ta mới cáụTôi chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì ba tôi đã cầm lên cây đàn và quay lại ấn vào tay tôi:– Của mày đó!Niềm vui đột ngột khiến tôi như nghẹn thở. Tôi lắp bắp “con … con …” một hồi vẫn không nói được tiếng “cảm ơn ba” nằm mắc nghẹn ngang cuống họng. Đến khi tôi lấy lại được bình tĩnh thì ba tôi đã dắt xe ra khỏi nhà tự đời nàọTôi muốn cảm ơn ba tôi không chỉ vì ông mua đền cho tôi cây đàn mớị Tôi biết đó là phần thưởng ông tặng cho sự tiến bộ của tôi trong học tập. Tôi muốn cảm ơn ông trước hết về thái độ của ông đối với mối quan hệ bạn bè của tôị Bữa nay, lần đầu tiên bạn gái đến nhà thăm tôị Và bữa nay cũng là lần đầu tiên ông không khiến tôi phải xấu hổ trước mặt bạn bè. Ông không “hạ thủ” vào người tôi, cũmg không một lời quở trách. Ông làm tôi xúc động quá thể. Phải chăng những nỗ lực của tôi trong chuyện đèn sách đã thuyết phục được ông rằng học tập và bạn bè không phải là hai thứ nghịch nhau như nước với lửa như trước đây ông vẫn nghĩ?Sự xuất hiện tươi roi rói của tôi cùng với cây đàn mới cáu cạnh trên tay khiến tụi bạn “ồ” lên kinh ngạc.Phú ghẻ phóng ngay lại:– Cây đàn ở đâu ra vậỷTôi ưỡn ngực:– Ba tao mua chọPhú ghẻ tròn mắt:– Ba mày muả– Thì ba tao muạPhú ghẻ khịt mũi:– Trước đây ổng đập đàn của mày một lần rồi mà!Tôi cười hì hì:– Ừ, ổng bảo cây đàn đó dỏm qua, đập quách để ổng mua lại cây khác, xịn hơn!Thằng Cường không quan tâm đến chuyện đàn địch. Nó thò tay sè sẹ vuốt lưng tôi:– Có gãy chiếc xương sườn nào không màỷTôi “suỵt” khẽ:– Còn nguyên.Cường vẫn chưa hết thắc mắc. Nó thì thào:– Khi nãy ba mày sử dụng “song phi cước” hay “la hán quyền” vậỷTôi không muốn nhắc đến đề tài “bạo lực” này, sợ tụi con gái nghe thấy, nhưng thằng Cường phổi bò này lại chẳng ý tứ chút nàọ Nó cứ lải nhải hoài khiến tôi phát bực, gắt:– Quyền cước cái đầu mày! Tao đã bảo be sườn tao còn nguyên mà cứ hỏi hoài!Rồi tôi hướng về phía tụi con gái, kêu lớn:– Các bạn lại đây chơi! Lại đây nghe Phú ghẻ đàn tặng các bạn mấy bản nè!Thân thể lành lặn và bộ mặt hơn hớn của tôi khiến nỗi phấp phỏng của đám nữ quái 10A2 bay biến mất. Liên móm bước lại, vừa đi vừa ngó quanh:– Ba Chuẩn đâu rồỉ– Đi rồị– Ba Chuẩn kêu Chuẩn vào nhà chi vậỷTôi lay lay cần đàn:– Ba tôi bảo tôi đem đàn ra hát hò với mấy bạn cho vui!Thùy Dương đứng bên cạnh buột miệng:– Ba bạn thương bạn quá hén?Tôi ngước mặt lên trời:– Còn phải nói!Cường thừa dịp xía vô:– Ba tôi thương tôi còn hơn ba tên Chuẩn này thương hắn nữa đó!Thùy Dương nheo mắt:– Ba Cường thương Cường thì kệ Cường, tự dưng lại đem ra khoe, không biết xấu!Cường phồng má:– Có gì đâu mà xấu! Nói vậy để cho người ta biết ba tôi thương tôi như vậy thì người ta của tôi ba tôi còn thương gấp mấy …Không để cho thằng Cường lắm mồm này nói hết câu, tôi ấn thùng đàn vào tay Phú ghẻ, tuyên bố:– Bây giờ mời các bạn thưởng thức tài nghệ của nhạc sĩ Phú ghẻ …Nhưng đến lượt tôi bị ngắt lờị Tôi mới “tuyên bố” có nửa câu, Liên móm đã xía ngang:– Chuẩn là chủ nhà, Chuẩn phải đàn cho bọn này nghe trước. Sau đó mới đến người khác.– Được thôi!Tôi nói, giọng không được tự tin cho lắm. Và tôi ôm đàn, so dây, hắng giọng và bồi hồi cất tiếng:– Mỗi năm đến hè lòng man mác buồnChín mươi ngày qua chứa chan tình thương …Tôi đang lim dim mắt cố phả tâm hồn vào tiếng đàn giọng hát, bỗng có tiếng bình phẩm bất thình lình thốt lên từ sau lưng:– Bữa nay mới Tết, hè đâu mà hè!Tôi cụt hứng, quay phắt lại và bắt gặp nhỏ Châu đang đứng bưng miệng cười khúc khích. Khi nãy, lúc bưng nước ra, nó đã chạy tọt vào nhà, chả hiểu nó mò trở ra đây tự lúc nào và không biết nó có bị ấm đầu không mà nhè ngay lúc tôi đang “phô diễn nghệ thuật” trước mặt “chị hai nó”, nó lại kê tủ đứng ngay vào miệng đại huynh nó.Hồi trước, lúc mới học đàn, tôi đã đàn cho nó nghe bản này một lần rồị Lần đó, nó cũng nhảy vô họng tôi nó ngồị Nó cũng nói cái giọng đó: “Bữa nay chưa đến Tết, hè đâu mà hè”. Nhưng lần đó chỉ có hai anh em với nhau, trong “nội bộ” nó muốn nói gì nó nói, tôi không chấp. Ai ngờ bữa nay trước mặt Cẩm Phô và lủ khủ bạn bè, nó lại giở mửng cũ “chơi” tôi một “vố” đau điếng. Đã vậy, sau khi làm tôi quê xệ, nó còn nhe răng đười ươi ra cười nữạTôi giận tím gan nhưng không tiện phát tác, chỉ biết nghiến răng và bấu mạnh năm đầu ngón tay vào cần đàn như người luyện “ưng trảo công”, sém tí nữa xoi thủng các thớ gỗ.Trong khi tôi đang trợn mắt hằm hè nhìn nhỏ Châu thì Liên móm lại lên tiếng hùa theo con quỷ con:– Ừ, đúng đó! Bữa nay mới Tết, hè đâu mà hè! Thôi Chuẩn đàn bản khác đi!Lại thêm con nhỏ miệng móm này nữa! Tôi than thầm trong bụng. Nó làm như tôi là ca sĩ chuyên nghiệp không bằng! Nó đâu có biết tôi theo Phú ghẻ học nhạc mới được có mấy bữa, ba tôi đã đập béng mất cây đàn. Vì vậy, dù những ngày cuối cùng của “cuộc đời nghệ sĩ” ngắn ngủi kia tôi đã tự mình mày mò và tập tễnh học thêm được dăm ba bài mới nhưng trước sau tôi chỉ có thể đàn thuần thục được vỏn vẹn có hai bản “Nỗi buồn hoa