
vẻ hốt hoảng của tôi nên cuối cùng tôi đành ngậm miệng làm thinh, lòng nóng như lửa đốt.Mãi đến khi nó nhét ruột xe vào và cầm lấy cái bơm, tôi mới thở hơi dài nhẹ nhõm.Khi cầm lấy ghiđdông chiếc Huy Chương Vàng, tôi định bụng sẽ chạy ngang qua mặt bọn nữ quái kia một cách ung dung, thong thả, ra vẻ thằng này cóc biết sợ ai, nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, ngồi lên yên, tôi bỗng vội vàng mất hết tự chủ và cong lưng phóng thục mạng.Chạy tít đằng xa, tôi còn nghe chuỗi cười của bọn nữ quái văng vẳng đuổi theọ Bữa đó về đến nhà, tôi vẫn chưa hết hoang mang. Bốn năm ròng mài đũng quần bên trường Trần Quốc Toản, chưa bao giờ tôi gặp phải một tình huống như thế. Tụi con gái Trần Quốc Toản tất nhiên chẳng hiền lành gì, nhưng tụi nó không có cái kiểu trêu chọc “đứng tim” như đám nữ quái Trần Cao Vân. Dùng tên một đứa con gái để gọi một đứa con trai thì đúng là từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi mới gặp đây là lần đầụNghĩ đến đây, bất giác tôi nhớ đến con nhỏ Cẩm Phô, liền nhe răng cười một mình. Tôi không biết nó là đứa nào trong đám nhí nhố kia nhưng một khi đã lên tiếng bênh vực tôi, chắc chắn nó phải có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Tôi tưởng tượng một hồi lòng tự nhiên cảm thấy lâng lâng.Từ trước đến nay, tôi chưa từng chơi thân với một con nhỏ nàọ Chơi với bạn trai, ba tôi còn cấm ngặt, huống hồ gì bạn gáị Ngày nhà giáo năm ngoái, mấy đứa con gái cùng lớp cứ nằng nặc đòi đến khu vườn của tôi hái hoa tặng thầy cô, tôi phải tìm đủ cách để ngăn cản không cho tụi nó mò tớị Tôi chỉ cho Phú ghẻ tới nhà và sau đó hai đứa tôi phải è cổ ôm mấy chục bó hoa tới lớp.Cứ theo quan niệm của ba tôi thì bạn bè và học tập là hai thứ khác nhau như nước với lửạ Hễ người mê học thì dứt khoát không có bạn. Và trong các thứ bạn thì bạn gái đương nhiên là “độc hại” hơn bạn traịTôi chưa có bạn gái bao giờ nên không biết “nó” có “độc” như ba tôi “quảng cáo” hay không. Gần gũi tôi chỉ có mỗi nhỏ Thảo nhà hàng xóm. Nhưng nó không phải là bạn. Nó coi tôi như anh, thường xuyên bị tôi sai vặt và lúc nào cũng tuân lệnh tôi răm rắp. Nếu mấy nhỏ con gái đứa nào tính tình cũng hiền lành như nhỏ Thảo, nghĩa là tôi sai gì làm nấy, thì kết bạn với vài đứa như vậy kể cũng khoáịNghĩ vớ nghĩ vẫn một hồi, hết chuyện nghĩ, tôi lại nghĩ đến nhỏ Cẩm Phộ Mặc dù không hình dung được mặt mày nó một cách rõ rệt, tôi vẫn mường tượng là nó rất đẹp, đẹp nhất bọn và ý nghĩ đó khiến tôi bâng khuâng suốt cả buổi chiềụNhỏ Châu ra vườn, thấy tôi ngồi thừ bên mấy luống hoa, liền hỏi:– Anh đang làm gì vậỷ– Tao ngồi đây chứ có làm gì đâu !Nhỏ Châu nheo mắt:– Tự dưng lại ra đây ngồỉ– Ừ. Tao chuẩn bị tưới hoạNhỏ Châu sốt sắng:– Để em phụ anh nghen !Vừa nói, nó vừa quay lưng định đi lấy thùng tưới khiến tôi phải đưa tay ngăn lại:– Chờ chút đi ! Đợi nắng dịu thêm đã !Nhỏ Châu nghe lời tôị Nó không đi nữa mà ngồi xuống cạnh tôi, lân la gợi chuyện:– Hổm rày, bạn bè còn trêu anh nữa không?– Trêu chuyện gì?– Chuyện “tam giác Béc-muđda” đó !– Còn, nhưng không phải tụi lớp tao mà tụi lớp khác.– Tụi nào vậỷ– Tao có nói, mày cũng không biết đâụ Tụi 10A2.Nhỏ Châu chép miệng:– Kệ tụi nó. Anh đừng thèm để ý !– Biết làm sao được ! – Tôi tặc lưỡi – Tao không để ý tụi nó nhưng tụi nó cứ để ý tao ! Hai bên “đụng đầu” hoài !Nghe tôi nói, nhỏ Châu chợt đâm ra lo lắng. Nó níu tay tôi:– Nhưng dù sao thì anh cũng phải cố nhịn. Anh không được đánh nhau à nghen !– Tao sẽ không đánh nhau đâu ! – Tôi thở dài – Tụi nó là con gái !– Con gáỉ – Nhỏ Châu trố mắt.– Ừ.– Con gái gì mà ghê vậỷ– Ừ, tụi nó ghê lắm ! Tụi nó không giống mấy đứa bên Trần Quốc Toản mình !Nhỏ Châu “xì” một tiếng:– Đúng là đồ con gái vô duyên ! Tôi đang tính gật đầu phụ họa theo nó, sực nhớ tới Cẩm Phô, tôi liền đổi giọng:– Không phải tất cả đều vô duyên đâu ! Trong bọn, có một con nhỏ đẹp lắm.Nhỏ Châu vẫn chưa hết ấm ức:– Đẹp cũng vô duyên !Tôi nhăn mặt:– Nhưng mà con nhỏ này nó không trêu tao !Nhỏ Châu vẫn nhất quyết không cho tôi bênh vực “con nhỏ đẹp lắm” đó. Nó khăng khăng:– Không trêu cũng kệ nó ! Hễ cùng bọn với mấy đứa kia đều là vô duyên tất !Sự bướng bỉnh của nhỏ Châu khiến tôi dở cười dở mếụ Nhưng tôi không trách nó. Tôi biết vì thương tôi nên nó mới “thù” mấy đứa con nhỏ 10A2 đến thế.Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, chẳng tìm ra cách nào “bao che” cho nhỏ Cẩm Phô, cuối cùng tôi đành ngước mặt lên trời:– Nhưng mà nó thích tao !– Nó thích anh? – Nhỏ Châu lộ vẻ sửng sốt.Tôi nuốt nước bọt:– Ừ.– Sao anh biết?– Sao lại không biết ! Khi bạn nó kêu tao là “Béc-muđda”, nó bịt miệng bạn nó lại, không cho kêu !– Rồi sao nữả – Nhỏ Châu hỏi, giọng tò mò.– Sao nữa là saỏ– Sau đó nó có nói gì với anh không?Tôi nhún vai:– Không ! Chỉ vậy thôi !Nhỏ Châu nhăn mũi:– Nếu chỉ có vậy thì đâu thể gọi là thích !Bị chạm tự ái, tôi hừ giọng:– Mày ngốc quá ! Như vậy tức là thích ! Trong sách người ta bảo vậy !Nhỏ Châu có vẻ không tin lời khẳng định của tôị Nó thừa biết trong lãnh vực này tôi chẳng hơn gì nó.– Trong sách người ta nói khác kìa ! – Nhỏ Châu hấp háy mắt – Người ta bảo thích là phải nhìn nhau cả ngày kia ! Con nhỏ đó nó có nhìn