Tổng tài

Tổng tài

Tác giả: Trạm Lượng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323071

Bình chọn: 7.00/10/307 lượt.

khác không đụng đến cô, cô cũng không đụng đến họ; nhưng nếu họ cứ được nước lấn tới, thì cô cũng chẳng cần phải kiêng nể gì cả.

Tuy là từ trước đến nay cô luôn dễ dàng khoan dung với phụ nữ nhiều hơn với đàn ông, nhưng hôm nay cô thư ký này lại nhiều lần nhắm vào cô, cô nếu không phản đòn lại, sao là Hà Thu Nhiên được?

Thế nên cô liền nhoẻn miệng cười, cười rất niềm nở nữa là đằng khác, “Phải không đó? Chăm sóc Bàng tiên sinh là trách nhiệm của tôi, thì cần gì phải cảm ơn chứ? Nhưng mà nếu muốn cảm ơn thì…”

Hà Thu Nhiên ngừng lại một chút, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, “Cô Lương này, cô lấy tư cách gì, địa vị gì cám ơn tôi thế? Đương nhiên ý tôi không phải nói cô không thể cám ơn tôi, nhưng mà dù sao cô cũng phải nói rõ để tôi biết chứ.”

Giả vờ phiền não, Hà Thu Nhiên đứng đó lẩm bẩm nói liên miên, “Nếu như lấy tư cách là nhân viên của Bàng tiên sinh, tôi nghĩ chắc Bàng tiên sinh đã đối xử rất tốt với cô, đặc biệt xem trọng cô nữa, chứ mấy nhân viên bình thường khác thì chẳng ai có cảm tình tốt với ông chủ mình, có khi ông chủ mình xảy ra chuyện, họ còn vỗ tay ăn mừng nữa. Thấy cô quan tâm Bàng tiên sinh như thế, còn đặc biệt thay anh ta cảm ơn tôi, Bàng tiên sinh có một nhân viên lo lắng quan tâm cho anh ta như vậy đúng là phước mấy đời. Ơ… mà nếu cô không phải dùng tư cách nhân viên nói cám ơn tôi, vậy thì…”

Chớp chớp mắt nhìn Lương Chỉ Tinh, cô giả bộ ngây thơ hỏi, “Cô lấy tư cách gì hả? Bạn bè? Vợ? Hay là có quan hệ tình cảm đặc biệt gì đó ? Cô gợi ý cho tôi một chút, để tôi còn biết mà lần. Cô cũng biết tính tình Bàng tiên sinh rất ngang ngược, chăm sóc anh ta thiệt là mệt, nếu cô có quan hệ đặc biệt gì đó với anh ta, thì mai mốt nếu anh ta lại lên cơn điên này nọ, tôi còn biết tìm viện binh tới để khuyên anh ta nữa chứ, dù sao cô cũng có quan hệ đặc biệt với Bàng tiên sinh, thế nào anh ta cũng nghe lời cô à.”

Tự nhiên lại có kịch để coi, đám thư ký nãy giờ ngồi bàng quan một bên cũng hứng thú vảnh tai nghe lõm, Lương Chỉ Tinh thương thầm tổng giám đốc lâu rồi, ngoại trừ tổng giám đốc không biết, chứ cả phòng này ai mà không biết, thấy Lương Chỉ Tinh muốn ra oai với người ta, trái lại còn bị mỉa mai, đến nỗi nghẹn không nói được gì, mọi người nhất thời cười trộm trong lòng, chờ xem Lương Chỉ Tinh trả lời thế nào.

Mà điều bất ngờ hơn nữa là cô gái này thoạt nhìn cứ tưởng hiền lành, ai ngờ miệng lưỡi lại rất lợi hại, câu nào câu nấy đều nói móc, xoáy vào người khác, tuyệt đối không phải là người dễ bị ức hiếp.

“Cô………” Khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ bừng, Lương Chỉ Tinh vừa ngượng lại vừa túc, đương nhiên cô không thể nói mình có ‘quan hệ đặc biệt’ với tổng giám đốc, bởi vì hoàn toàn không có chuyện đó, cô đành nén cơn giận xuống, cười tươi : “Tất nhiên là tư cách nhân viên rồi.”

“À…….thì ra là thế!” Cố ý đem chữ “À” kéo thật dài, Hà Thu Nhiên đột nhiên đi đến cầm tay Lương Chỉ Tinh, mỉm cười như rất thân thiết.

“Vậy hóa ra chúng ta cũng coi như là đồng nghiệp rồi.” Ngụ ý, cô cũng là nhân viên của “con cua” kia, tôi là người chăm sóc anh ta, địa vị chúng ta đều ngang nhau, cô chẳng có gì tài giỏi hơn người, mà tôi cũng không kém cỏi gì, thế nên đừng tự cho mình thanh cao, nhìn người ta bằng nửa con mắt.

Mặc dù Lương Chỉ Tinh giờ phút này đã tức đến ói máu, ngoài cười gượng gạo ra thì chẳng thể nói được gì, mà Hà Thu Nhiên sau khi cùng “đồng nghiệp” chuyện trò xong, vui vẻ chào tạm biệt họ.

Ra khỏi cao ốc Bàng thị, đứng trên vỉa hè tấp nập người qua lại, Hà Thu Nhiên lúc này rốt cục cũng không thể nhịn được mà nhe răng cười thật lớn, trong lòng vui sướng hả hê.

Ha ha ha…..Ngay cả “Con cua lớn” Bàng Sĩ Bân kia cũng nhiều lần đấu không lại cô, cô ta chỉ là “con tôm nhỏ” thì có đáng là gì?

Sức chiến đấu kém như thế, cũng muốn tuyên chiến với cô? Trở về trang bị thêm chút kỹ năng, luyện đủ hai mươi năm rồi hãy đến tìm cô!

Càng nghĩ càng thấy vui, cô háo hức đang muốn đi siêu thị, đột nhiên chuông di động vang lên.

“A lô!” Bởi vì tâm trạng đang rất tốt, giọng nói cũng vui theo.

“Chị, em là Lí Bách Huân nè! Hôm nay em được nghĩ, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng một thanh niên nghe rất hớn hở.

‘Hóa ra là em à!’ Không nghĩ đến cậu ta lại gọi tới, Hà Thu Nhiên ranh mãnh cướp lời. “Em mời chị hả?”

“Dĩ nhiên!” Đầu dây bên kia cười lớn tán thành.

“Được thôi, vậy cho chị địa chỉ đi!” Có người mời ăn, không đi chính là kẻ ngốc.

Vì thế sau khi biết địa chỉ, Hà Thu Nhiên vẻ mặt tươi cười đi thẳng đến chỗ hẹn.

Nhà hàng bày trí rất lịch sự và tao nhã, tạo cho người ta cảm giác rất ấm cúng, bởi vì đang giờ hành chính, nên không có nhiều người cho lắm, chỉ có năm bàn là có người ngồi.

Hà Thu Nhiên và Lí Bách Huân ngồi bàn cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa ôn lại chuyện cũ lúc còn đi học, hễ nhắc đến chuyện gì vui là hai người lại bật cười thật to, trông rất vui vẻ.

“Nhắc đến cô giáo Trần mới nhớ, cô hiện tại thế nào? Chị nhớ hồi đó cô có biệt danh là “sát thủ”, mấy sinh viên không chịu học hành đều bị cô đánh rớt hết, còn tuyên bố là muốn đào tạo sinh viên vừa có tài vừa có đức.” Vui vẻ h


Teya Salat