
ột mảnh. Cho dù, cô không hề quen thuộc người nơi này, nhưng là thân là một người phụ nữ bị một người người đàn ông đối đãi lạnh lùng như vậy,lòng tự trọng của cô thật sự chịu thương tổn rất lớn .
*trăm cay nghìn đắng
Lãnh Ngôn cùng Lạc Tử Ngôn vẻ mặt cân nhắc nhìn cô gái trước mặt. Cô gái này dung mạo xinh đẹp, dáng người gợi cảm, một đôi mắt đẹp bởi vì Mạc Tử Hiên cự tuyệt mà trở nên đỏ bừng, cô khẽ cắn cánh môi phấn hồng, hai tay khẩn trương đan vào một chỗ,bộ dáng điềm đạm đáng yêu, bất luận kì người đàn ông nhìn vào cũng sẽ đau lòng.
Nhưng Mạc Tử Hiên lại đem bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Mỹ Linh, làm như không thấy, cặp mắt đẹp không nhìn thân thể Mỹ Linh một cái, âm thanh lạnh lùng nói, “Tề Mỹ Linh,ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, nếu có gặp lại, không cần nhiệt tình mà chào hỏi như vậy, tôi không muốn người phụ nữ tôi yêu đối tôi có bất cứ hiểu lầm gì ”
Lời nói băng lãnh tuyệt tình, càng làm cho thân hình Tề Mỹ Linh không thể khống chế lui về phía sau vài bước, mới miễn cưỡng đứng vững.
Trong mắt cô chứa nước mắt thương tâm, không thể khống chế chảy xuống khuôn mặt, trước kia Mạc Tử Hiên nhìn thấy bộ dáng cô thương tâm, sẽ ôm cô vào lòng nhẹ giọng dỗ dành , che chở, còn hiện tại thì? Hắn đối với cô ủy khuất cùng thương tâm làm như không thấy.
Cô dơ tay lao nước mắt trên mặt , vài bước đi đến trước người Mạc Tử Hiên, ngẩng đầu, vẻ mặt cầu xin nhìn Mạc Tử Hiên, như là đang làm nũng, hoặc như là cầu xin Mạc Tử Hiên, “Tử hiên, em biết lúc trước, là em sai lầm rồi, em thật sự biết sai lầm rồi, anh tha thứ cho em có được hay không?”Vốn cô cũng rất yêu người đàn ông này, Hiện tại biết được Mạc Tử Hiên là tổng giám đốc Mạc thị, cô suy nghĩ càng thêm yêu người đàn ông này, cô thật sự sai lầm rồi, Nhưng kia cũng là bị buộc bất đắc dĩ a! Cô hi vọng Mạc Tử Hiên có thể tha thứ cho cô một lần nữa cùng cô ở một chỗ. Liền tính hiện tại Mạc Tử Hiên không chịu tha thứ cô, cô cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho Mạc Tử Hiên tha thứ cho cô, liền tính Mạc Tử Hiên hiện tại không thích cô , cô cũng sẽ làm cho Mạc Tử Hiên một lần nữa yêu cô!
Tóm lại một câu, người đàn ông ưu tú này đã từng thuộc về cô, cô nhất định phải có!
Chương 181: Tôi có biện pháp
Trên mặt Mạc Tử Hiên càng ngày càng trở nên u ám, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề Mỹ Linh, ánh mắt lạnh lung kia thật giống như lưỡi dao bén thẳng tắp bắn về phía hai mắt Tề Mỹ Linh, đâm vào hai mắt Tề Mỹ Linh làm cô có chút đau. Tề Mỹ Linh lúc trước cô vì leo lên Phú Quý một cước giẫm đạp hắn, hiện tại lại muốn trở về bên cạnh hắn sao? Đừng nói hắn hiện tại có Vũ Vi, liền tính không có hắn cũng sẽ không cùng Tề Mỹ Linh cùng một chỗ lần nữa. Mạc Tử Hiên hắn không có thói quen phạm một lỗi hai lần.
Thật lâu sau, hắn thu hồi tầm mắt lạnh lùng rơi vào trên người Tề Mỹ Linh, chậm rãi mở miệng nói, “Tề Mỹ Linh,cho tới bây giờ tôi không có giận cô. Làm sao có thể nói tha thứ?” Nói xong, hắn đi qua Tề Mỹ Linh hướng cầu thang yến hội đi đến, hắn cảm thấy người phụ nữ này có phần chướng mắt.
Không có giận, làm sao nói tha thứ?
Nói cách khác, chuyện quá khứ hắn căn bản không cần rồi hả? Thậm chí không cần cô rồi hả?
Thân hình Tề Mỹ Linh nhất thời cương tại chỗ!
Lạc Tử Ngôn cùng Lãnh Ngôn nhìn thoáng qua, sau đó hướng phương hướng Mạc Tử Hiên đi đến.
Ba người đàn ông lại nói chuyện một hồi, nhìn thấy nữ thư kí xuất hiện , mỗi người đem chính mình ‘ tâm ý ’ đưa cho các cô, sau đó rời đi quán rượu*.
*Tiệc rượu
Ban công quán rượu.
Bên trong hai tròng mắt Tề Mỹ Linh chứa nước mắt thương tâm, nhìn dưới lầu quán rượu, nhìn bóng dáng anh tuấn Mạc Tử Hiên rời đi, lòng của cô như bị đao cắt đau đớn không thôi.
Vốn, cô cho rằng chính mình nghìn xa xôi tới nơi này, hướng Mạc Tử Hiên nhận sai, để cho Mạc Tử Hiên biết lúc trước cô chỉ là bị bất đắc dĩ, Mạc Tử Hiên là người đàn ông cái thiện giải nhân ý*, nhất định có thể hiểu nổi khổ của cô, có thể lại cùng cô một chỗ ,nhưng là, cô như thế nào cũng không nghĩ tới, Mạc Tử Hiên cư nhiên đối với cô lạnh lùng như thế,tựa như người xa lạ. Cô có cảm giác, Mạc Tử Hiên tựa hồ không còn yêu cô rồi!
* Khéo hiểu lòng người
Lòng cô một lần nữa thật đau, thật sâu trong lòng cô còn rất yêu Mạc Tử Hiên a, không có Mạc Tử Hiên, cô sống cũng không có ý nghĩa?
Nhìn bóng lưng Mạc Tử Hiên tao nhã ngồi vào xe, hai tay Tề Mỹ Linh bất giác nắm thành quả đấm, lực đạo to lớn, thậm chí móng tay đâm vào trong thịt.
Một thanh âm dễ nghe của người đàn ông vang lên phía sau Tề Mỹ Linh, “Như thế nào, cô biết Mạc Tử Hiên sao?” Là câu hỏi cũng là câu khẳng định.
Tề Mỹ Linh lập tức dơ tay đem nước mắt sắp chảy ở hốc mắt lau khô, xoay người, miễn cưỡng mỉm cười lại treo một vẻ áy náy nhàn nhạt, nhìn người người đàn ông trước mặt cô, “Thực xin lỗi, Trác thiếu, tôi không làm tròn bổn phận rồi.”
Trác Nhất Phi nhìn thấy bộ dáng Tề Mỹ Linh thương cảm, thật sự rất muốn tiến lên hôn Tề Mỹ Linh một cái, tốt nhất đem môi cô hôn đến sưng đỏ, cũng rất muốn đem Tề Mỹ Linh lên trên giường hảo hảo mà chà đạp một phen, thậm chí một chổ nào đó trên thân thể hắn đã nổi lên