Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tổng giám đốc tha tôi đi

Tổng giám đốc tha tôi đi

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328561

Bình chọn: 7.00/10/856 lượt.

c. Cô muốn mượn việc này để giảm đi sự ngột ngạt trong lòng. Nhưng mới vừa ngồi xuống không bao lâu, lúc cảm thấy hơi hơi buồn ngủ thì tai nghe trong tai bị người khác rút ra.

Tưởng là Tiêu Minh, cô vui mừng mở mắt ra. Nhưng đến khi nhìn thấy rõ đối phương sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Không phải lúc này anh đang cùng với vợ chưa cưới cùng vui vẻ chúc mừng sinh nhật của chú Lục sao?

“Anh có lời muốn nói với em!” Anh cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô.

Lúc này Vãn Tình mới giật mình phục hồi lại tinh thần. Cố bình tĩnh mỉm cười, thản nhiên mở miệng: “Tôi nghĩ giữa chúng ta đã không còn gì để nói hết.”

“Vấn đề về đứa con, chúng ta có nên nói hay không?” Lục Yến Tùng nheo mắt lại nhìn Vãn Tình.

Nhắc tới đứa bé, lòng Vãn Tình như có cọng dằm nhổ mãi không ra. Cô quay mặt đi khẽ nói: “Chuyện đã qua lâu rồi, tôi không muốn nói đến nữa.”

“Nhưng anh có chuyện muốn với em!” Tay Lục Yến Tùng nhanh chóng kéo cô đứng dậy, khuôn mặt ngưng trọng, “Hơn nữa, phải nói rõ ràng tất cả luôn một lần!”

“Tôi không thể đi với anh được! Tôi phải đợi bạn!”

“Anh đã gọi cho trợ lý bảo cậu ta đến đón thanh mai trúc mã của em giúp em rồi!” Anh còn cắn răng nhấn mạnh bốn chữ ‘thanh mai trúc mã’ nữa.

“Vậy cũng không được. Tôi đã đồng ý với Tiêu Minh là sẽ đích thân đến đón anh ấy rồi!” Vãn Tình không chịu phối hợp đi cùng anh.

“Cảnh Vãn Tình, em còn lằng nhằn anh sẽ vác em đi đấy!” Anh trừng mắt nhìn cô.

“Anh…” Vãn Tình tức giận, “Quá đáng vừa thôi! Tôi đã nói rồi, tôi chẳng còn gì để nói với anh… Ối…” Cô còn chưa nói xong thì đã bị Lục Yến Tùng nhấc bổng lên.

Cũng may hiện là ban đêm, trong sân bay không có nhiều người. Nhưng xa cách đã lâu, giờ gần gũi với anh ở khoảng cách gần thế này, trái tim Vãn Tình không tránh khỏi đập loạn lùm bùm.

“Anh… mau buông tôi ra!” Vãn Tình cố gắng tách tay anh ra.

Nhưng sao anh có thể đồng ý chứ? Chỉ mím môi nhìn cô, mặt không cảm xúc đi thẳng ra ngoài sân bay.

“Lục Yến Tùng, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao lúc nào cũng xuất hiện trong cuộc sống của tôi một cách khó hiểu như vậy, đảo loạn toàn bộ cuộc sống của tôi!” Vãn Tình giận quá mà không biết phải làm sao, trong lòng chỉ cảm thấy rất uất ức, cũng rất khó chịu. Cuộn tay đấm thật mạnh vào ngực anh, hốc mắt đã rưng rưng nước.

“Nếu anh đã có bạn gái rồi, hơn nữa còn sắp sửa kết hôn, anh lấy tư cách gì mà ôm ôm ấp ấp tôi như vậy! Anh cậy mình khỏe mạnh hơn tôi, bắt nạt tôi còn tôi thì không thể làm gì được anh, có phải không?” Tiếng khóc cùng lời lẽ quát tháo ầm ĩ không phải muốn cố tình gây sự, càng không phải kiểu tức giận trách móc… Mà ngược lại giống như đôi tình nhân hờn dỗi, tiếng khóc nấc nghẹn như mang theo sự nũng nịu.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến trái tim Lục Yến Tùng mềm mại tan chảy. Anh phát hiện, cho dù đã nửa năm không gặp mặt, nhưng bản thân vẫn không hề có chút miễn dịch nào với người con gái này.

Còn cô thì vẫn ngốc nghếch như xưa! Chỉ cần bớt chút sự bướng bỉnh, biết làm nũng lấy lòng nhiều hơn chút, có lẽ quan hệ giữa hai người đã không căng thẳng đến mức này.

….

Vác cô đặt vào trong xe, Lục Yến Tùng không cho cô có cơ hội nào phản kháng, trực tiếp kéo dây an toàn qua khóa cô lại.

“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” Vãn Tình nghiêng mặt qua hỏi anh.

Sau khi anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe, chạy về phía trước được vài mét anh mới quay mặt sang trả lời: “Đi đến nơi chỉ có hai chúng ta.”

Vãn Tình nhìn chằm chằm vào mặt anh, nhìn một lúc lâu mới thở dài một tiếng, “Tôi thật sự không hiểu nổi anh.” Nói xong cũng không đợi Lục Yến Tùng nói gì, cô lập tức quay mặt đi, trái tim đập dồn dập nhìn ra ngoài cửa sổ.

……

Chiếc xe chạy thẳng đến biệt thự trước kia của Lục Yến Tùng. Nhìn ngôi biệt thực quen thuộc, Vãn Tình vẫn ngồi trong xe không hề động đậy.

Lục Yến Tùng đã xuống xe, đi vòng qua mở cửa bên ghế phụ, “Xuống đi.”

“Có chuyện gì thì chúng ta nói ở đây luôn đi. Dù sao nơi này cũng chẳng có ai.” Vãn Tình ngồi yên không hề nhúc nhích.

Lục Yến Tùng khom người trực tiếp kéo cô xuống xe, “Anh đói rồi, muốn ăn chút gì đó.” Đóng sầm cửa xe, dắt theo cô vừa nói vừa đi vào trong.

“Có thể đi ra ngoài quán mỳ ăn. Giờ này vẫn chưa đóng cửa đâu.” Vãn Tình đề nghị. Chỉ cần không ở chung một chỗ với anh là được. Cô sợ người đàn ông này, sợ trái tim mình không đủ năng lực cự tuyệt được anh.

Nhưng dường như Lục Yến Tùng hoàn toàn không nghe thấy lời đề nghị của cô. Chỉ tự mình mở cửa ra kéo theo cô vào trong. Sau đó xoay người lại, hai tay chống lên cánh cửa vây kín cô trong vòng tay mình. Ánh mắt sâu lắng, ảm đạm nhìn chằm chằm cô không rời.

Cảm giác bức bách rất nặng khiến Vãn Tình gần như không thể thở nỗi. Cô đẩy lồng ngực anh ra, “Lục Yến Tùng, anh tránh ra đi! Lúc nào anh cũng xấu xa như vậy, nói đến là đến, nói đi là đi!” Cô hít sâu một hơi, yếu ớt nhìn vào mắt anh, “Tôi đã nói rồi, tôi không phải là đồ chơi của anh, tôi cũng không phải là một trong những người phụ nữ của anh! Nửa năm trước, chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, anh….”

“Chuyện đứa bé, vì sao không thương lượng v