
nh phần tình cảm đã bị tổn thương.
Nhưng….Giờ thì…
Mọi chuyện đã không còn giống như trước nữa…
Nhưng mà, còn số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù đó, sao cô có thể rút lui giữa chừng được chứ?
“Nếu như em muốn thay đổi một cuộc sống mới, em còn rất nhiều lựa chọn. Nếu không muốn đến làm ở công ty anh thì em có thể đến công ty của Thiệu Đàm. Còn nếu em không muốn đến công ty quen biết làm thì em có thể ra ngoài tìm công việc nào đó thoải mái làm cho vui cũng được. Không phải em học nghành luật sao? Làm luật sư sở sự vụ cho toàn án, hay làm luật sự đại diện cho công ty cũng được kia mà.”
Thiên Tình suy nghĩ một hồi rồi nhìn anh nói, “Còn số tiền kếch xù vi phạm hợp đồng nữa, em không có khả năng gánh nổi.”
“Có anh ở đây, em lo gì chứ?”
Thiên Tình lắc đầu, “Anh đã giúp em quá nhiều rồi.”
Thi Nam Sênh nheo mắt, “Em là người phụ nữ của anh, em không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần em ngoan ngoãn đứng phía sau lưng anh, để anh bảo vệ em. Như vậy mới có thể thỏa mãn được cảm giác ưu việt của đàn ông trong anh chứ.”
Thiên Tình cười đến tít mắt. Có anh ở bên cạnh, cô thật cảm thấy rất hạnh phúc, rất, rất hạnh phúc….
“Thật sự, em rất hâm mộ những cô gái mạnh mẽ cứng cỏi, xảy ra chuyện gì cũng có thể đương đầu giải quyết. Nhưng mà….” Cô buồn bã cắn cắn môi, “Hình như cái nào em cũng không có. Lúc nào ở trước mặt anh em cũng để lộ sự yếu đuối của mình hết, luôn ỷ lại vào anh, luôn cần sự chở che bảo vệ của anh….”
Nếu không có anh ở bên, có lẽ cô sẽ mạnh mẽ và kiên cường hơn nhiều.
Nhưng… cũng chính nhờ sự có mặt của anh, mà cô mới hiểu ra rằng, dù cho trong lòng có buồn, có uất ức hay đau khổ bao nhiêu đi nữa, cũng sẽ có anh kề bên san sẻ với mình. Nên cô cũng không cần kiên cường hay cứng rắng để làm gì.
Lời cô nói khiến Thi Nam Sênh phải bật cười. Yêu thương vuốt ve gương mặt mịn màng xinh xắn của cô, “Em ngốc quá. Em có biết niềm hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông là gì không?”
“Dạ?” Ánh mắt của Thiên Tình sáng ngời trong vắt.
Anh bỗng thấy tim mình mềm nhũn ra, “Niềm hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông chính là phải làm sao để người con gái mình yêu thương luôn tin tưởng mình, lệ thuộc vào mình. Cho nên….” Anh hơi dừng lại, dùng một ngón tay nhẹ nhàng miết miết lên làn môi mềm mại của Thiên Tình. Nhìn cô bằng ánh mắt mênh mông sâu thẳm, phần tình cảm tràn đầy như biển triều lai láng, “Thiên Tình, hãy để anh trở thành bầu trời của em, để anh được chở che cho em, bảo vệ em vượt qua sóng gió hay mọi đau khổ trong cuộc đời nhé….”
Chương 163: Từ Chối
Thiên Tình xúc động nhìn anh. Trong ánh mắt anh, không hề có sự vui đùa nào. Rất nghiêm túc và rất trịnh trọng, là lời thổ lộ chân thành tha thiết nhất…
Những lời này, thật sự khiến cô thấy cảm động hơn nhiều so với hai lần cầu hôn lúc trước. Viền mắt đỏ ửng, Thiên Tình xúc động đến muốn khóc.
Thi Nam Sênh ngước mặt hôn lên khóe mắt ươn ướt của cô, sau đó, nụ hôn cứ thế dần dần di chuyển xuống dừng trên chóp mũi, trên môi cô….
Thiên Tình từ từ nhắm mắt lại, chủ động hé mở môi đón nhận nụ hôn của anh.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Thi Nam Sênh đột nhiên vang lên. Anh rời khỏi môi cô, “Anh nghe điện thoại đã….”
“Dạ.” Thiên Tình ngoan ngoãn trượt xuống người anh, thuận tay cầm điện thoại di động đưa cho anh. Vô tình nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, cô kinh ngạc nói: “Là điện thoại của Lăng Phong.”
“Lăng Phong?” Thi Nam Sênh cầm điện thoại sang nhìn, sau khi xác nhận xong thì đưa điện thoại lại cho Thiên Tình, “Chắc là tìm em, em nghe đi.”
Thiên Tình gật đầu cầm điện thoại. Vừa ấn nút liền nghe được giọng của Lăng phong vọng sang từ đầu bên kia, “Thi tổng, Thiên Tình….”
“Anh tìm tôi sao?” Thiên Tình khẽ hỏi.
“Thiên Tình, bây giờ cô đang ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Giọng của Lăng Phong có vẻ sốt ruột.
“Là chuyện họp báo ký giả ngày mai phải không?” Thiên Tình hỏi.
“Ừm, đúng vậy. Bây giờ tôi đang ở quán cafe Lam Triệu đợi cô, cô mau tới đây gặp tôi.” Lăng Phong nói địa chỉ.
Không đợi Thiên Tình nói gì, Lăng Phong đã cúp máy.
Thi Nam Sênh đi ra ngoài rót nước, thấy cô đã nói xong, uống ngụm nước hỏi: “Có chuyện gì?”
“Lăng Phong nói đang đợi em ở quán cafe Lam Triệu, hình như có chuyện gì đó rất quan trọng cần nói với em. Giờ em phải đi qua đó.”
Thi Nam Sênh trầm ngâm một lúc. Lúc này tìm Thiên Tình nói về chuyện ngày mai, chẳng lẽ là vì Bạch Thiên Thiên?
Chẳng lẽ…Chuyện của Bạch Thiên Thiên Tình, anh ta đã biết rồi?
“Anh đưa em đến đó.” Thi Nam Sênh đặt ly nước xuống, sau đó lấy chìa khóa xe, nhìn Thiên Tình nói, “Đúng lúc anh cũng muốn ra ngoài gửi tài liệu cho khách hàng, lúc anh xong việc có lẽ em cũng nói chuyện xong rồi, anh sẽ tới đón em rồi đưa em về nhà.”
Thiên Tình khẽ mỉm cười. Cô từ từ đi đến, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, “Dạ, vậy chúng ta mau đi thôi, kẻo để Lăng Phong đợi.”
***
Một mình Thiên Tình đi vào quán cafe, xa xa đã nhìn thấy Lăng Phong ngồi ở đàng kia.
“Lăng Phong.” Cô ngồi xuống ở trước mặt anh.
Dường như Lăng Phong đang suy nghĩ gì đó, nghe tiếng Thiên Tình mới giật mình hoàn hồn, “Cô