
ng thế này?” Sự chú ý của Vãn Tình dừng lại ở Thiên Tình.
“Em không sao. Khi nãy bất cẩn bị vấp ngã, nên mới vậy ạ.” Thiên Tình không muốn chị lo nên tìm đại cái cớ để nói.
Thi Nam Sênh gật đầu, ôm cô vào lòng nói, “Yên tâm đi, tôi đã giúp cô ấy bôi thuốc, sẽ không để lại sẹo.”
“Vậy là tốt rồi.” Vãn Tình trách giận nhìn Thiên Tình, “Em cũng thiệt là! Lớn chừng này rồi, đi đứng sao không cẩn thận mà để bị ngã như vậy.”
Thiên Tình cười làm nũng, “Em xin hứa từ nay về sau sẽ không để xảy ra chuyện này nữa.”
“Lục Yến Tùng đâu rồi? Anh ta có nhà không?” Thi Nam Sênh nhìn vào trong.
Lúc này Vãn Tình mới sực nhớ, hơi nghiêng người sang một bên mở cửa cho cả hai vào nhà.
Lục Yến Tùng đang đi ra từ nhà bếp. Nhìn thấy hai người chỉ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Thi Nam Sênh liếc nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Chuyện họp báo với ký giả, tôi thay Thiên Tình cảm ơn anh.”
“Không cần, tôi chỉ làm chuyện mình muốn làm. Thương lượng chuyện ngày mai họp báo với ký giả nhanh một chút, lát nữa tôi còn phải đưa cô ấy đi mua lễ phục nữa.” Lục Yến Tùng hất hất mặt về phía Vãn Tình.
Vãn Tình kinh ngạc nhìn lại.
Thiên Tình cũng nhìn Vãn Tình.
Chị ấy đã quay lại với Lục Yến Tùng sao? Phải chăng vì chuyện của mình, nên chị lại bị Lục Yến Tùng uy hiếp?
Nghĩ tới khả năng này, Thiên Tình cảm thấy không đành lòng đứng nhìn chị như vậy. Nếu sự thật là thế, chi bằng để cô từ chối sự giúp đỡ của Lục Yến Tùng.
Nhưng ngay sau đó thấy Lục Yến Tùng ôm chặt Vãn Tình vào ngực, cúi đầu nhỏ nhẹ nói với chị, “Ngày mai họp ký giả, em tham dự với thân phận là bạn gái anh, lẽ nào em không cần mặc lễ phục sao?”
Bạn gái? Bởi vì hai chữ này mà tim Vãn Tình đập thình thịch. Môi run run nhưng không lên tiếng phản bác.
Qua ánh mắt, Thiên Tình nhận ra sự rung động của Vãn Tình rất rõ ràng. Hai chị em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vì vậy đôi bên đều rất hiểu nhau…
Không ngờ…Giữa chị ấy và Lục Yến Tùng đã không còn đơn giản như ngày trước nữa…
… … …
Bạch Thiên Thiên vừa bận bịu hoá trang, vừa cầm máy tính bảng không ngừng lướt xem.
Trợ lý ghé mặt qua, khá ngạc nhiên khi nhìn thấy nội dung trên màn hình, “Chị thích theo dõi web forum và microblogging của mình từ khi nào vậy?”
“Tấm lòng của fan hâm mộ mà, đôi khi cũng nên xem một chút.” Bạch Thiên Thiên bĩu môi, xem chi tiết nội dung đăng trên web mà tâm trạng vô cùng tốt. Trên trang web forum hầu hết đều đang bàn tán về chuyện của Cảnh Thiên Tình vào buổi sáng hôm nay, có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Nếu là fan hâm mộ từ lâu thì chắc hẳn ai cũng biết gúc mắt giữa cô và Cảnh Thiên Tình. Giờ đây Cảnh Thiên Tình rơi vào kết cục như vậy, mọi người tự nhiên đều cảm thấy như được trút giận.
“Giúp tôi tung thêm một số tin nữa, đem chuyện năm đó Cảnh Thiên Tình đoạt bạn trai tôi và tôi bị vứt bỏ như thế nào, miêu tả càng thảm hại càng tốt.” Bạch Thiên Thiên bĩu bĩu môi, phất phất tấm thiệp của fan hâm mộ.
“Cái tấm thiệp này vẫn chưa đủ, tuy có thể xoa dịu tâm trạng nhưng vẫn chưa thể xả hết giận.”
Trợ lý đương nhiên hiểu chuyện gì, cầm máy vi tính qua rồi ra dấu ‘Ok’ bằng tay, “Yên tâm, chuyện này giao cho em.”
Mặc dù Bạch Thiên Thiên là người kiêu ngạo, loại chuyện như bị người ta cướp bạn trai, nếu phanh phui ra quả thật cũng chẳng tốt đẹp gì. Nhưng nếu loại chuyện này xảy ra ở giới giải trí thì lại khác…
Tự dìm mình xuống thành kẻ yếu thế, bị người ta ức hiếp, nhất là bị một người mới bắt nạt, bấy nhiêu đó cũng đủ để tranh thủ không ít sự đồng tình và thương cảm của bạn xem đài. Cũng có thể đổi lấy sự thương tiếc của fan hâm mộ, đồng thời trút hết oán hận sang cho Cảnh Thiên Tình.
Làm vậy, cô không cần ra mặt nhưng vẫn có thể hại Cảnh Thiên Tình thân bại danh liệt. Nghĩ vậy nên tâm trạng Bạch Thiên Thiên rất tốt, dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón hoạt động cắt băng tiếp theo.
Điện thoại của trợ lý vang lên, cô ta đi nhận nghe, sau đó chạy vào hớt hải nói, “Thiên Thiên, không hay rồi! Không hay rồi!” Cô ta lo lắng gọi, sắc mặt trắng bệch.
“Chuyện gì khiến cô hoảng hốt như vậy? Có phải trời sập xuống đâu, bình tĩnh một chút.” Bạch Thiên Thiên dửng dưng nói.
“Mới vừa rồi em nhận được điện thoại, nói… nói…”
“Nói gì?” Bạch Thiên Thiên cũng bị cô làm cho hứng thú, “Có gì nói mau, đừng ấp a ấp ứng nữa.”
“Ngày mai Lục Yến Tùng sẽ đứng ra mở cuộc họp báo với ký giả!”
Chương 162: Bầu Trời Của Em
Bạch Thiên Thiên nhướn mày. Cách làm này dường như không giống phong cách của Lục Yến Tùng. Xì căng đan vây quanh anh ta quanh năm suốt tháng nhiều không kể xiết.
Hình ảnh ôm ấp đàn bà bị đăng tải trên internet không biết bao nhiêu lần rồi? Lần đó còn mở họp báo công bố với ký giả.
Vậy còn lần này, anh ta họp báo là vì cái gì?
“Có nói cụ thể là họp báo về chuyện gì không?”
“Có.” Trợ lý gật đầu, nặng nề nhìn Bạch Thiên Thiên, “Là vì giúp Cảnh Thiên Tình giải thích chuyện khi sáng. Nói cho mọi người biết là Cảnh Thiên Tình bị hãm hại.”
Bạch Thiên Thiên cảm thấy như có đạo sấm sét bổ xuống đầu. Cô và Lục Yến Tùng đang âm thầm hợp tác, anh ta không có lý nào vì một người mới toanh mà trở