
nh còn chưa thu xếp hành lý, liền nhẹ nhàng ngồi dậy. Muốn nhặt quần áo trên đất lên mặc vào.
Chưa kịp bước xuống giường, eo đã bị hai cánh tay vòng qua giữ lại. Một giây kế tiếp bị kéo ngã lại về giường. Cơ thể bỗng quằn nặng, Thi Nam Sênh áp cả người mình đè lên người cô.
Hơn nữa….Hai người đều không mặc gì, cái đó của anh chống đỡ lên người cô đặc biệt rõ ràng.
Thiên Tình nín thở, tay đẩy đẩy vai anh.
Anh nheo mắt nhìn cô với điệu bộ lười biếng, “Lại muốn chạy trốn?”
“Không có….” Cô lắc đầu giải thích, “Em sẽ không bỏ đi mà không nói tiếng nào nữa đâu.”
“Ừ hử?”
“Em chỉ muốn về thu dọn hành lý. Hôm nay mấy giờ sẽ bay?” Thiên Tình nói ra mục đích của mình.
“Một giờ trưa.” Anh miễn cưỡng trả lời cô. Cúi đầu, vùi gò má anh tuấn vào tóc cô, quyến rũ nói: “Chúng ta không vội….” Anh lại muốn rồi….
Thiên Tình dĩ nhiên là cảm nhận được, nhưng mà….
“Em không muốn nữa….” Cô từ chối. Bây giờ toàn thân vẫn còn đau nhức, làm sao có thể chịu nổi nữa? Tối hôm qua, anh đúng là ác liệt thật! Nghĩ đủ mọi cách ăn hiếp cô, cô cũng không cách nào chống đỡ được.
“Khó chịu hả?” Không ngờ Thi Nam Sênh dừng lại ngay động tác, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó của cô. Thậm chí trong câu hỏi còn dịu dàng hiếm có.
Hình như không ngờ anh sẽ dịu dàng như vậy, trái tim Thiên Tình hơi đập mạnh. Mím môi, nhìn ánh mắt sâu hút chứa đầy sự ân cần lẫn quan tâm của anh, khẽ gật đầu, “Dạ….”
“Khó chịu ở đâu?” Anh xoay người trượt xuống khỏi người cô. Giơ tay đem cô ôm chặt vào ngực. Ngón tay suông dài lần tìm xuống phía dưới, xoa nhẹ nơi cánh hoa mềm mại kia.
Không hề mang theo một chút ham muốn nào, chỉ có thương tiếc và dịu dàng, “Có phải tối qua đã làm em bị thương không?”
Ôi! Trời ạ!
Mặc dù đó chỉ là sự quan tâm của anh, không hề mang theo ham muốn. Nhưng cơ thể cô không thể chịu nổi sự trêu chọc vô ý đó!
Mặt Thiên Tình đỏ lừ, để tránh mình mất thể diện rên rỉ ra tiếng, vội vàng bắt tay anh lại, “Không….Em không có bị thương chỗ nào hết…” Cô cắn nhẹ môi, hàng mi run run e lệ lắc đầu, “Chỉ là…em thấy cả người như không có sức thôi.”
Thi Nam Sênh nhìn gương mặt mắc cỡ đỏ lựng của cô, trái tim rung động không thôi.
Gương mặt nhỏ nhắn như quả táo vừa chín, mềm mại đến nỗi có thể vắt được ra nước. Khiến người ta không dằn được muốn cắn một miếng. Nghĩ vậy anh liền cúi đầu cắn lên vành tai cô. Thấy cô há miệng hít thở, anh thỏ thẻ nói: “Vậy xem ra đúng là em lao lực quá độ rồi…. Tiểu yêu tinh, khi nào về nhà anh sẽ nói mẹ anh tẩm bổ cơ thể cho em nhé….”
Cô xấu hổ vùi mặt vào trong chăn.
Thi Nam Sênh sợ cô bị ngộp, lôi kéo bảo cô mau ra ngoài.
Nhưng cô làm sao chịu?
“Nếu không ra, anh không biết tiếp theo mình sẽ làm gì em đó.” Thi Nam Sênh xấu xa uy hiếp cô.
Quả nhiên….
Cô gái nhỏ lập tức từ trong chăn chui ra, đôi mắt to cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
Anh cười lên, vỗ vỗ lưng cô, kéo cô vào trong ngực, “Được rồi, ngủ thêm một lúc nữa đi. Đợi cơ thể khỏe hơn chút, anh sẽ cùng em về thu dọn đồ đạc.” Ôm cô vào lòng, chung quanh đều là hơi thở thuộc về cô, trong hơi thở cũng là hương vị ngọt ngào từ cô….Đáy lòng Thi Nam Sênh được một cảm giác vô cùng thỏa mãn lấp đầy.
Cảm giác đó rất tuyệt….Nếu như có thể, anh thật muốn vĩnh viễn ôm cô mãi như thế này, không bao giờ buông tay.
Đây là tình yêu sao?
Anh không biết.
Nhưng có điều, dường như cảm giác đó nó còn kỳ diệu hơn nhiều so với tình cảm mà trước kia mình đã dành cho Bạch Thiên Thiên. Rất nồng nhiệt và có một chút gì đó rất đặc biệt….
Loại cảm giác này, giống như rất muốn đem cô hòa nhập vào trong sinh mệnh của mình vậy. Điên cuồng chiếm đoạt, tùy ý sở hữu, để tất cả những gì của cô đều thuộc về chỉ riêng mình anh.
Thiên Tình vùi sâu vào lòng anh, cảm nhận vòng ôm của anh rồi lần nữa chìm vào giấc mộng đẹp.
Trong giấc ngủ mơ hồ, dường như cô được anh bế vào phòng tắm. Đôi tay ấm áp của anh giúp cô tắm rửa khắp cơ thể. Động tác dịu dàng, hơn nữa còn rất tỉ mỉ cẩn thận. Giống như sợ đánh thức cô….
Đây là anh sao?
Đây là Thi Nam Sênh? Người mà trước kia đối với mình chỉ biết hung dữ, luôn chán ghét mình sao?
Hình như, có gì đó không giống?
Theo bản năng bắt lấy bàn tay to lớn kia, cô lưu luyến thì thào theo quán tính, “Nam….”
Người nọ nghe xong cũng chấn động không thôi. Thi Nam Sênh trầm lặng nhìn cô gái đang ngâm trong bồn tắm. Tiếng nỉ non đó của cô, không giống như đang gọi anh, mà giống như lời tâm tình giữa những đôi tình nhân, cũng là liều thuốc kích tình trí mạng nhất.
Chương 138: Có Con Thì Cứ Sinh Ra
Lòng rung cảm, Thi Nam Sênh hơi cúi đầu mút mạnh lên môi Thiên Tình, “Tiểu yêu tinh….Có biết em thế này sẽ rất nguy hiểm không?” Anh than thở nhẹ, vươn tay chậm rãi vuốt ve gò má cô, cẩn thận mơn man theo từng đừng nét trên gương mặt.
Nước nóng mờ mịt, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng long lanh hệt như thủy tinh trong suốt.
Thiên Tình mơ mơ màng màng dụi mặt vào lòng bàn tay đang vuốt ve của anh. Nhờ có hơi nước nóng âm ấm, cô cảm thấy vô cùng thoải mái….
***
Khi tỉnh lại lần nữa, đã được anh vớt ra khỏi bồn tắm thả trở lại giường. Nhìn thấy cả