XtGem Forum catalog
Tổng giám đốc tha tôi đi

Tổng giám đốc tha tôi đi

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210111

Bình chọn: 10.00/10/1011 lượt.

t nhiên hỏi.

“Chuyện gì?” Nhiều chuyện xảy ra, Thiên Tình đã sớm không còn nhớ gì nữa.

“Cảm ơn tôi thế nào ấy.” Thi Nam Sênh nhắc nhở cô.

“À!” Lúc này cô mới nhớ ra, nghiêm túc hỏi: “Vậy anh muốn tôi phải cảm ơn anh thế nào?”

Dáng vẻ của cô rất thành khẩn, như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Trong lòng Thi Nam Sênh như có thứ gì đó bắt đầu xao động, nheo mắt nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Có phải tôi muốn gì em cũng đều đồng ý?”

Chương 123: Hoặc Là Hôn, Hoặc Là Cởi

Đột nhiên, anh có ý muốn trêu chọc cô.

Giọng nói hơi khàn khàn của anh khiến trái tim Thiên Tình lỗi nhịp. Cô không trả lời, chỉ chớp chớp hàng mi.

Ánh mắt anh nóng rực dừng trên người cô, dường như muốn thiêu đốt cả người cô vậy, khiến cô căng thẳng hít sâu một hơi.

Anh đột nhiên dịch sát lại gần cô, trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười xấu xa. Đưa ly rượu trong tay tới trước ngực cô.

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc nhưng không kém phần quyến rũ của cô, anh mở miệng đưa ra yêu cầu: “Đút cho tôi.”

“Hả?” Thiên Tình không ngốc, ánh mắt của anh cùng dáng vẻ mờ ám kia, cô dĩ nhiên sẽ không ngốc mà cho rằng yêu cầu của anh chỉ đơn giản có vậy.

Quả nhiên….

Không đợi Thiên Tình phản ứng tiếp, anh duỗi ngón tay ra điểm điểm lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.

“Dùng cái này.”

Hơi ấm trên đầu ngón tay truyền sang môi Thiên Tình, cùng với lời nói và ánh mắt đầy vẻ khiêu khích khiến Thiên Tình như có dòng điện truyền sang môi, chạy thẳng vào tim cô.

“Cái này… Không được!” Cô cắn môi, dáng vẻ kiên quyết không chịu làm, “Đổi yêu cầu khác đi.” Cô khẩn cầu. Bây giờ muốn cô chủ động hôn anh, hơn nữa, còn truyền rượu sang miệng anh, cô thật sự không làm được….

“Cũng được, vậy thì đổi.” Thi Nam Sênh liếc nhìn cô, lời nói nhẹ như gió thoảng, “Bộ váy em đang mặc là của tôi mua, đúng không? Vậy bây giờ em cởi ra đi. Giờ trả luôn đi khỏi phải đợi tới hôm khác chi mắc công.”

Thiên Tình há mồm muốn nói gì đó.

Anh nhìn cô nói tiếp, “Đúng rồi, bộ váy bị ướt của em tôi đã đưa nhân viên khách sạn mang đi giặt rồi.”

Thiên Tình sững sốt mấp máy môi.

Thi Nam Sênh như biết được cô muốn nói gì đó, lại một lần nữa cắt ngang lời cô, “Phòng là của tôi, áo ngủ, khăn tắm, ga giường cũng đều là của tôi!”

“Anh… Anh ức hiếp người quá rồi đó!” Thiên Tình trừng mắt nhìn anh.

Anh cười tươi như hoa, “Là tự em nói muốn báo đáp tôi mà. Bây giờ em có thể cởi đồ ra, rồi rời khỏi đây, sau đó thuê phòng khác để thay áo ngủ. Hoặc là…” Anh dừng lại một chút, đầu ngón tay điểm điểm lên miệgn ly rượu cô đang cầm: “Ngoan ngoãn nghe lời tôi.”

Thiên Tình biết anh đang cố tình trêu mình. Chẳng lẽ cô không đồng ý anh thật sự vẫn muốn bắt cô cởi váy đi ra ngoài ra sao?

Dứt khoát đặt ly rượu trong tay xuống, đứng dậy cười với anh, “Vậy anh đợi một chút, tôi sẽ cởi ra rồi trả lại cho anh.”

Lời của cô khiến Thi Nam Sênh nhướn mày. So với việc đút rượu, anh đương nhiên muốn nhìn thấy cô cởi đồ ra hơn.

Có điều….Cô dám sao? Thiên Tình nói xong liền quay người đi vào phòng trong. Lúc quay người đi, cô cúi đầu mỉm cười đắc ý.

Vừa rồi dường như anh thật sự tin cô sẽ làm vậy. Không ngờ lựa được anh lại vui đến vậy….

Thi Nam Sênh cúi đầu nhìn đồng hồ.

Đã hơn một phút rồi, trong phòng vẫn không có chút động tĩnh gì cả. Anh thực sự đang rất mong đợi cô sẽ xuất hiện trước mặt mình với dáng vẻ thế nào.

Trong đầu bỗng nhớ tới dáng vẻ không mảnh vải che thân của cô lúc ở dưới cơ thể mình ngày trước.

Chợt có một luồng nhiệt nóng len lỏi khắp người anh, thân thể cũng theo đó mà lập tức có phản ứng.

Từ lúc nào anh lại trở nên dễ bị kích động như đứa trẻ mới dậy thì thế này?

Mới chỉ nghĩ đến một chút cả người đã có phản ứng mãnh liệt như vậy rồi.

Cũng đều do tiểu yêu tinh kia gây họa….

Miệng đắng lưỡi khô, hơi thở gấp gáp, anh cầm ly rượu lên uống cho đỡ khát, uống xong mới phát hiện ra người mình càng nóng hơn.

Lại nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa….

Ba phút rồi!

“Cảnh Thiên Tình, rốt cuộc em làm gì mà chậm chạp vậy?” Anh cao giọng gọi.

“….” Nhưng người trong phòng vẫn không đáp lại.

“Cảnh Thiên Tình!” Anh gọi lần nữa. Đáp lại anh vẫn là sự yên tĩnh như trước.

Cau mày, để ly rượu xuống, đứng dậy đi tới trước cửa phòng ngủ.

Giơ tay lên gõ cửa, “Này, em vẫn không lên tiếng tôi sẽ xông vào đấy nhé.”

“Ba!”

“Hai!”

Thi Nam Sênh đã hết kiên nhẫn đẩy cửa đi vào. Sau khi tiến vào, đợi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, mặt anh liền đen lại. Người phụ nữ này! Dám đùa giỡn anh! Anh còn ngốc nghếch đợi bên ngoài cả buổi nữa chứ!

Thiên Tình sau khi vào phòng quả thật có ngoan ngoãn cởi bộ lễ phục trên người ra.

Nhưng….

Cô đã rửa mặt, thay áo ngủ, nằm vùi trong chăn. Căn bản không hề có ý định báo đáp anh gì cả. Hơn nữa còn….chuẩn bị say giấc rồi.

Dáng người nhỏ nhắn nằm dưới chăn dường như đang cười.

Thi Nam Sênh có cảm giác mình đang bị chơi khăm. Người phụ nữ này nay còn học đòi người khác thói chơi xấu!

“Cảnh Thiên Tình, em dám trêu chọc tôi hả?” Mặt đen lại, Thi Nam Sênh lập tức nhào lên trên giường.

Cánh tay dài chống bên người cô, cơ thể hơi nhếch cao lên chứ không áp xuống người cô.

Cúi đầu nhìn cô