
sẽ làm cho người khác cực kỳ chán ghét.”
Dale nói xong thì cũng rời khỏi bệnh viện, hai ngày nay cô ở tại cái bệnh viện này hoàn toàn là vì Thiển Hạ, nhưng mà hiện tại Thiển Hạ cũng đã xuất viện nên cô cũng không nhất thiết phải ở lại chỗ này nữa.
Kỳ thật cô cũng không muốn nói những lời khó nghe như thế, nhưng mà vừa suy nghĩ đến thời điểm chạng vạng tối cô tới liền nhìn thấy tình huống tệ hại của Thiển Hạ như vậy, lại còn bị người ta tiêm một mũi thuốc phá thai cực mạnh thì cô liền không thể tha thứ cho Tần Trác Luân.
Thiển Hạ được Dale chuyển dời đến trụ sở làm việc riêng của mình.
Bởi vì Dale là bác sĩ cho nên hoàn cảnh nơi này và toàn bộ trang thiết bị chữa bệnh thiết bị đều đã được chuẩn bị đầy đủ hết, mà Thiển Hạ ở trong này cũng không lo sẽ bị người khác thương tổn.
“Tôi, đứa bé của tôi, thật, thật sự không còn sao?”
Kỳ thật, Thiển Hạ cũng vừa vặn ngay lúc Dale đến chuyển cô đi mà tỉnh lại.
Bởi vậy, toàn bộ lời Dale nói với Tần Trác Luân thì cô đều nghe được.
Cô muốn mở miệng, nhưng cổ họng giống như không còn là của chính mình, thanh âm cũng phát ra không được.
Cô cố gắng thử lại nhiều lần nhưng cũng không thành công.
Mãi đến, đến một lúc sau, cô mới có thể nói chuyện.
“Đúng, đứa bé không còn, cậu nên cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt, trong lòng Tần Trác Luân đã có người phụ nữ khác, cho nên cậu cũng nên thanh tỉnh lại, mảnh khăn tay kia cũng chính là chứng cớ, cậu xem, trên mặt có ba chữ, một chữ là Hứa, còn có thể là cái gì Hứa, không phải là chỉ Hứa Mộng Phỉ sao. Đây khẳng định là của Hứa Mộng Phỉ đưa cho Tần Trác Luân. Mình mới vừa nhìn thấy từ trong túi áo của anh ta rớt xuống đất.”
Dale cầm một mảnh khăn tay màu lam nhạt đưa đến trước mặt Thiển Hạ, mảnh khăn tay này vốn là Thiển Hạ nhặt được bên bờ biển lúc trước, về sau lúc cô vội vã rời khỏi phòng khách sạn, có đụng chạm ngay mặt, mà Hứa Mộng Phỉ cũng chính là người lúc sau đến ở tại khách sạn kia, còn là cùng một phòng.
Hứa Mộng Phỉ phát hiện ra mảnh khăn tay này liền cầm đi, lại còn cực kỳ có tâm cơ ngay lúc Tần Trác Luân đến căn nhà trước kia bọn họ ở qua cứu cô ra thì cô liền vụng trộm nhét vào trong túi của anh.
Hiện tại để cho Thiển Hạ thấy được, vậy thì mục đích của cô đã đạt tới rồi.
“Đây, đây thật là, là từ trong túi áo của anh ấy rơi ra sao?”
Thiển Hạ muốn chứng thực, cô nhớ rõ chính mình đã đặt nó trong ngăn kéo ở khách sạn, chính mình đã quên cầm đi, có quá nhiều chuyện đã xảy ra nên cô cũng không kịp trở về lấy đi.
Hiện tại nó lại ở trong tay của Tần Trác Luân, vậy, đây có thể chứng minh cái gì, đây là chứng minh rằng anh để ý Hứa Mộng Phỉ còn hơn để ý chính cô sao.
Mình thật đúng là ngu dốt, thật quá ngu, làm sao có thể cho rằng trong lòng anh có mình đây.
Hiện tại đứa bé cũng không còn, vậy thì mình và anh ta cũng không còn liên quan gì nữa.
“Mình lừa cậu làm cái gì, cậu còn rất may mắn bởi hiện tại đã phát hiện được mối quan hệ giữa bọn họ, mà không phải đợi đến sau này lúc cảm tình càng ngày càng sâu mới phát hiện, khi đó muốn bứt ra cũng rất khó, nghe lời mình, đừng nghĩ đến anh ta nữa, người đàn ông kia không đáng để cậu chảy nước mắt thương tâm khổ sở vì anh ta như vậy, Tới, uống chút tổ yến, cậu phải gắng chăm sóc bồi bổ thân thể cho thật tốt, về sau phải tìm một người càng đẹp trai hơn so với anh ta, đối với cậu là ngàn y trăm thuận, là người đàn ông tốt mới gả cho, cậu mới mười tám tuổi, tuổi thanh xuân còn ở phía trước, vì cái gì lại chỉ vì một tên đàn ông xấu xa mà giày xéo thân thể chính mình đây.”
Dale dụ dỗ Thiển Hạ uống tổ yến, Thiển Hạ rất muốn nói không uống bởi cô thật sự không có khẩu vị, cô nhìn bụng của chính mình, bàn tay bất giác cũng vỗ về trên bụng.
Nhưng thật kỳ quái, trong bụng đã không còn bảo bảo, vì cái gì mà bụng vẫn hơi to ra, có phải là do cô đã béo lên rồi đúng không?
Nghĩ đến đứa bé đã không còn thì hai hàng nước mắt lại thi nhau chảy xuống hai má, cô thật hận bản thân mình, để chính bảo bảo nằm trong bụng mình mà cũng không bảo vệ được, chính mình thực không xứng làm mẹ.
Hiện giờ, bảo bảo đã không còn, cũng giống như thế giới của cô đã hoàn toàn mất đi màu sắc rực rỡ, biến thành một màu màu trắng xám vậy.
Tiệc đính hôn
Hứa Mộng Phỉ thừa dịp lúc Tần Trác Luân tiếp đón khách khứa, cô lập tức bắt cơ hội trộm được chìa khoá công ty của Tần Trác Luân, sau đó lấy cớ đau bụng đi ra cửa sau rời khỏi khách sạn.
Cô ngồi xe đi đến tập đoàn Tần đế.
Bởi vì thời gian hoàn thành nhiệm vụ của cô còn có ba ngày.
Hôm nay cô nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Cô rất nhanh đã có thể trở lại bên cạnh Maynor Hàn, còn có thể gả cho hắn làm vợ của hắn.
Cô đi vào tập đoàn Tần đế, mà cô gái phụ trách lễ tân cũng đã nhận ra cô rồi.
Tự nhiên cũng để cho cô đi vào, tiếp đó cô bấm thang máy đi lên lầu.
Mở cửa văn phòng của Tần Trác Luân ra, đóng cửa xong thì cô liền nhìn trước một chút, lại nhìn mặt đám người đang đi lại bên ngoài văn phòng, hình như cũng không ai chú ý đến cô.
Sau đó cô cũng khóa kỹ cửa ban công.
Tiếp đó cầm cái chìa khóa đi đến trước két sắt của Tần Trác Luân.
Vốn mư