
hớ lại chiêu cũ, ánh mắt đen nhỏ xíu nhanh như chớp xoay chuyển một vòng, híp híp mắt, ngón trỏ tay phải ở trong không trung vẽ một vòng tròn, có rồi, có biện pháp rồi.
“Mẹ, con trai Phi Phi của mẹ đúng là có biến thì chuyển a, mẹ không đứng dậy, cũng đừng trách Phi Phi con sử dụng tuyệt chiêu này a.”
Phi Phi nhanh nhẹn bò xuống giường, xuyên qua phòng khách chạy vào phòng bếp, sau đó từ trong phòng bếp lấy ra một cái xẻng và một cái chảo mà mẹ cậu hay xào rau đi vào.
Một đứa bé bốn tuổi cầm một cái xẻng và một cái chảo dùng để xào rau thì đúng là có phần hơi quá sức, thế nhưng cậu bé vẫn cầm đi vào phòng ngủ của mẹ, đi đến trước giường, trên khuôn mặt tuấn tú cái miệng nhỏ nhắn có chút cong cong, hình như là nụ cười rất giảo hoạt nha, mới nhỏ tuổi như vậy mà đã có nụ cười giảo hoạt như vậy thì không biết nếu như Tô Thiển Hạ biết thì sẽ nghĩ như thế nào đây?
“Mẹ rời giường mau, rời giường mau.”
Phi Phi cầm chảo để xuống đất, sau đó cầm cái xẻng ngồi chồm hổm trên mặt đất gõ ầm ầm, cậu bé đúng là muốn sử dụng hết khí lực mà gõ gõ.
“Sét đánh sao, sét đánh sao, dọn quần áo, mau dọn quần áo….”
Thiển Hạ bị ép từ trong mộng tỉnh lại, cô lập tức vén chăn lên đi xuống giường, người còn chưa có thanh tỉnh hoàn toàn mà đã đi về hướng ban công thu dọn quần áo rồi.
“Mẹ, trời không có mưa, là con a, mẹ thức dậy chưa? Thức dậy thì đi đánh răng rửa mặt, con đã giúp mẹ lấy sẵn kem đánh răng và chuẩn bị tốt nước rửa mặt với khăn mặt nữa.”
Tô Nghị Phi thấy chiêu này dùng được thì vội vàng chạy về phía mẹ, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm tay mẹ đi tới phòng tắm, để cho mẹ rửa mặt đánh răng, còn có ăn bữa sáng.
“Phi Phi? Mới vừa rồi không phải là sét đánh sao? Như thế nào lại không cần thu dọn quần áo, kỳ quái, ở bên ngoài rõ ràng là trời xanh mây trắng, cũng không có dấu hiệu sét đánh trời mưa, vừa mới rồi là do con giở trò quỷ? Tên tiểu quỷ này, cả mẹ cũng dám lừa gạt, có phải muốn tìm đánh hay không?”
Tô Thiển Hạ giả vờ giơ tay, đồng thời chống nạnh, làm ra một bộ dáng hung hăng muốn hù dọa con trai của cô.
“Mẹ, là do mẹ không đúng, làm sai chuyện cũng là mẹ nha, mẹ đã đáp ứng chuyện hôm nay đưa con đến nhà trẻ báo danh, nhưng hiện tại cũng đã hơn tám giờ mà mẹ vẫn như một chú heo mập, cả ngày chỉ muốn đi ngủ.”
Tô Nghị Phi vừa nói vừa làm ra dáng ngủ hơi quái gở như heo mập với mẹ, sau đó vặn mông xoay đít nhỏ chạy tới bàn ăn bên cạnh ngồi chờ mẹ cùng nhau ăn bữa sáng, bữa sáng là do cậu làm nha, mẹ làm bữa sáng là cái gì a?
“Con, thôi, với tiểu hài tử như con thì so đo cái gì, khởi hành thì khởi hành, chính xác là cũng không còn sớm nữa, con trai, hôm nay con làm món gì ăn sáng?”
Tô Thiển Hạ đi vào phòng tắm, vừa đi vừa hỏi con trai.
“Mẹ đợi liền biết, hiện tại phải giữ bí mật.”
Tô Nghị Phi lại còn nói giữ bí mật với mẹ Tô Thiển Hạ của cậu nha.
*
Một buổi sáng rất nhanh liền qua đi.
Tô Thiển Hạ cũng mang theo con trai Phi Phi đến trường làm thủ tục nhập học, mà hiện tại con trai cô cũng là bạn nhỏ nhất trong lớp sơ cấp ở nhà trẻ rồi.
“Mẹ, chúng ta đi mua đồ ăn, tủ lạnh trong nhà hiện chỉ còn một quả trứng gà, hai quả táo và một bình sữa thôi.”
Trong nhà Tô Thiển Hạ thì Tô Nghị Phi bốn tuổi nghiễm nhiên giống như một người quản gia, lại còn kiêm luôn chức đầu bếp, bắt đầu từ nửa năm trước thì Tô Nghị Phi đã thông thạo việc xuống bếp rồi.
Mà Tô Thiển Hạ khi đó cũng liền không muốn xuống bếp nấu cơm nữa.
Mới đầu cô còn đặc biệt lo lắng con trai không quen có thể bị nồi chảo dầu mỡ làm bị thương khuôn mặt nhỏ nhắn hay không, kết quả cô lại phát hiện chính mình đã sai lầm rồi, đứa nhỏ này tuy là tiểu quỷ nhưng trù nghệ so với cô lại tốt hơn, đây thật sự là không có thiên lý mà, con trai cũng là do cô sinh sao?
Đáp án là không thể nghi ngờ, con trai đích thực là do cô vất vả mang thai chín tháng mười ngày, còn phải trải qua hai ngày ba đêm thống khổ đau bụng mới sinh hạ ra, mà thống khổ là đáng, con trai từ nhỏ đã nhu thuận thông minh hiểu chuyện, trưởng thành sớm, bốn tuổi nha, đứa bé mới bốn tuổi kém ba tháng đã giống như một người sớm trưởng thành rồi…
Cô đoán tâm trí con trai phỏng chừng giống như thiếu niên thành thục mười ba mười bốn tuổi đi.
Cô rất tò mò, con trai cô thông minh như vậy, rốt cuộc là giống ai?
Giống chính mình sao, ngũ quan không giống, quả thực là cùng một khuôn mẫu in ra với Tần Trác Luân, làm hại cô mỗi lần nhìn thấy con trai thật giống như nhìn thấy Tần Trác Luân khi còn nhỏ, vừa mới bắt đầu còn chưa quen lắm nhưng hiện tại mỗi ngày nhìn thấy con trai cũng thành quen, đúng là mỗi lần cô đều đối xử với con trai không được hoà nhã lắm, sở dĩ cô mặc kệ việc quản lý quán bar của mình, cũng không cùng các chị em bạn tốt liên hệ, đi tới trấn nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc này an tâm làm một lão sư dạy vũ đạo trong một trường tiểu học duy nhất trong trấn, đây đều là do Tần Trác Luân ban tặng.
Mà người đàn ông kia cũng thật là một người lòng lang dạ sói.
Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt con trai giống như phiên bản thu nhỏ của Tần Trác Luân thì cô liền nghĩ muốn đánh cho anh một trận, nhưng mà lý