Pair of Vintage Old School Fru
Tổng giám đốc cặn bã xin anh đừng yêu tôi

Tổng giám đốc cặn bã xin anh đừng yêu tôi

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326845

Bình chọn: 8.00/10/684 lượt.

ảm giác như không hề nghiêm túc nhưng từ tận sâu trong những lời ấy cô có thể cảm nhận được nỗi khổ sở, bất đắc dĩ của anh, cô thật sự đau lòng thay anh!

“Cho đến khi tôi gặp cô, nghe cô đùa giỡn, rõ ràng những chuyện cô kể không hề hấp dẫn tôi muốn cười vậy mà lại làm cho tôi cảm thấy vui vẻ. Cô để lại cho tôi một chút kích động và kích thích tôi –” nói tới đây, anh nhìn vào mắt cô, bất chợt cảm thấy thương cảm. “Tôi cảm ơn cô đã cho tôi những lúc vui vẻ như vậy, chỉ sợ về sau sẽ không ai mang lại cho tôi những cảm giác ấy, cái cảm giác mà chỉ có cô mới mang đến cho tôi”

Trong lòng Nhan Như Y khiếp sợ, anh đang nói thích cô sao? Có thật hay không?

Lòng cô run rẩy, bời vì vui sướng, bởi vì anh thích cô mà sướng đến run rẩy chân tay!

Từ nhỏ đến lớn cô được rất nhiều người tỏ tình, thế nhưng không nghĩ tới khi nghe những lời này lại làm cô kích động đến vậy, tâm cô như đang trên mây, như đang ở trong mộng ảo mà bắt đầu nhảy múa!

Cô nên nói gì đây? Nói là cô cũng thích anh hay sao? Ở cùng một chỗ với anh khiến cô cũng rất vui vẻ!

Khi cô đang lâm vào trong sự hân hoan vui vẻ trên chín tầng mây, lời tiếp theo của Hoắc Doãn Văn đã khiến những vui sướng của cô biến mất như chưa bao giờ tồn tại!

“Thế nhưng tôi phải cảm ơn cô vì lúc đó đã đẩy tôi ra, ngăn cản chuyện không nên xảy ra! Cô làm rất đúng, cô ngăn cản tôi không làm cho mọi chuyện thêm phức tạp!”

Nhan Như Y nhíu mày, không hiểu ý tứ của anh. Tâm lại bắt đầu như rơi xuống vực sâu!

Lúc này, ánh mắt anh nhìn về phía xa, giống như suy nghĩ kĩ càng mới nói tiếp. “Tôi đã cùng bạn gái đính hôn, hôn lễ đã được định sẵn sẽ tổ chức vào tháng tư năm sau, vị hôn thê của tôi là một người phụ nữ rất ưu tú, cũng là người rất lương thiện, tôi rất quý trọng tình cảm của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy có thế lực rất hùng hậu, bối cảnh hay tiền bạc so với Hằng Viễn còn lớn hơn, tôi không thể nào buông tay cô ấy….”

Lời của anh nói khiến cho những niềm vui sướng trong lòng cô vừa mới nhú lên liền vỡ vụn thành từng mảnh!

Tầm mắt anh lại một lần nữa rơi trên người cô. “Thế nên, tôi rất cảm ơn cô vì đã từ chối tôi. Tôi không nên làm theo tình cảm của mình, như vậy không chỉ đối với vị hôn thê của tôi không công bằng mà đối với cô cũng không công bằng –”

Cô còn có thể nói gì? Chẳng nhẽ nói ‘không sao, đây đều là những việc tôi nên làm!?’ hay là ‘tôi không thích anh?” hiện tại cái gì cô cũng không thể nói ra được !

“Tôi vốn định không nói những chuyện này. Nhưng bây giờ cô là người phiên dịch của tôi, hôm qua tôi đã xem qua bản dịch của cô và rất hài lòng, sau này công việc của tôi cần có cô trợ giúp. Cho nên hôm nay dù đã muốn tôi vẫn muốn hẹn cô ra đây, hi vọng sẽ giải thích cho cô hiểu sự hiểu lầm này, để cô không vì chuyện đêm đó mà lúng túng, hi vọng cô có thể ở lại Hằng Viễn làm việc, nơi này sẽ giúp cô có cơ hội phát triển, cuối cùng là Hằng Viễn cần cô, tôi…cũng cần cô!

Rốt cuộc anh đã kết thúc cuộc trò chuyện!

Anh quả nhiên là một cao thủ đàm phán, nói xong mà còn ung dung như vậy! Vừa nói thích cô, cho cô vui sướng. Thế nhưng lại nói yêu cô là một sai lầm mà anh đã kịp thời dừng lại sự sai lầm này. Sau đó còn níu giữ cô tiếp tục làm việc trong công ty, những câu khẳng định của anh về công việc của công nghe thật hấp dẫn!

Cô căn bản là không tìm được một lý do nào để rời đi! “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp tục làm việc tại Hằng Viễn. Hơn nữa, tôi rất tin tưởng tôi có thể làm tốt công việc phiên dịch của mình!”

“Ừ!” Anh gật đầu

Lúc này đây, cô không còn hơi sức nào mà đi tiếp nữa, cô lập tức nhé tránh . “Hoắc tổng, thời gian cũng không còn sớm, tôi phải về rồi!”

“TÔi đưa cô về!” Hoắc Doãn Văn lập tức nói.

Nếu như anh không yêu tôi xin anh đừng biểu hiện ôn nhu với tôi!

Nhan Như Y trong lòng tức giận nói, thế nhưng cuối cùng cô cũng chỉ có thể đem tứ giận thành lạnh nhạt nói. ” KHông cần đâu, ở đây cách chỗ tôi rất gần, tôi tự đi được! Hoắc tổng, anh cũng nghỉ sớm đi, tạm biệt!”

Nói xong cô không cho anh cơ hội từ chối xoay người hai chân run rẩy chạy vào thang máy —

Đến khi cô chạy ra khỏi cửa của Lâm Hiên trong nháy mắt nước mắt cô lã chã rơi, không cách nào có thể khống chế được, thậm chí cô còn có cảm giác uất ức, nghẹn ngào khóc lớn hơn!

Cô thật sự không hiểu vì sao mình lại khóc, bọn cô cũng chưa từng xác định quan hệ, giữa anh và cô không hề có gì cả!

Hơn nữa, trước đây cô cũng không hề có khát vọng gì cho nên hiện tại có đáng lý là không mất đi cái gì cả, thế mà sao lòng cô bây giờ lại cảm thấy trống trải thế này?

Cô và Từ Nhất Minh chia tay, một giọt nước mắt cô cũng không hề rơi mà cô hiện tại là thế nào đây?

Cô ở trong lòng tự nói với mình, không được khóc, không được khổ sở nhưng nước mắt dường như muốn đối nghịch với cô, không ngừng chảy!

Tự như một con thiêu thân, trong nháy mắt liền sa vào đống lửa đến cuối cùng cả tro bụi cũng không còn —

Đêm khuya gió lạnh thổi, khiến cho cô phải run rẩy ôm lấy mình, từng bước từng bước hướng phía nhà mình đi tới, từng hạt mưa rơi trên vai cô càng làm cô cảm tháy uất ức hơn là cảm giác rét lạnh ban đê