
lại, sau đó bỏ của chạy lấy người!
Hôm nay vận bài của Hoắc Doãn Văn rất tốt, sau năm thanh, anh hồ ba thanh, hơn nữa thanh cuối cùng là thanh * toàn là.
Tiền thua, cuối cùng đã vớt trở lại!
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Nhan Như Y kéo tay anh!
“Bằng không hai chúng ta ở lại đây chơi tiếp?” Hoắc Doãn Văn quay đầu nhìn cô, đề nghị. Anh có thể cảm giác cô chơi bài rất chuyên chú và thích thú! Anh nghĩ cô sẽ vui vẻ!
Nhan Như Y lắc đầu một cái.”Không được!” Cũng không dễ thắng.
“Không có việc gì, nếu em chơi thua, anh chịu cho!” Anh nói.
“Không!” Hôm nay cô đã phát tiết tâm tình đủ rồi, cũng thật tâm kinh động phách rồi, trước thắng tiền, sau mang cả tiền lời chơi đến thua xất bất xang bang, rồi thắng trở lại, đã rất mỹ mãn. Quá trình này, cô cũng không muốn lại trải qua lần thứ hai.
“Vậy cũng tốt, hôm nay liền chơi đến này thôi !” Hoắc Doãn Văn nhìn ba gã đàn ông nói, rồi đứng dậy!
Thấy hai người họ đều muốn đi, ba tay bài còn lại không nhịn được.
Đông Phong nhẹ nhàng bóp mặt bàn, cau mày theo dõi anh nói.”Lão Hoắc, cậu muốn đi sao?”
“Lão Hoắc, anh cảm thấy anh có thể đi sao?” Bắc Phong dựa vào ghế, đốt một điếu thuốc, nhàn nhã du côn tràn đầy cuồng ngạo, vừa nhìn cũng biết là người rất có thực lực.
Tây Phong – lão Trịnh dùng sức vỗ vai Hoắc Doãn Văn, lại hướng Nhan Như Y hất cằm.”Đại ca, mặc kệ nói thế nào cũng phải để cô nhóc này chính thức giới thiệu một chút chứ?”
Hoắc Doãn Văn cười cười!
Nhan Như Y nhìn một lúc, chợt hiểu ra, liếc Hoắc Doãn Văn rồi lại nhìn ba người còn lại. “Thì ra. . . bốn người đều biết nhau?”
Hoắc Doãn Văn gật đầu một cái. “Như Y, đây đều là anh em của anh!”
“Ta là Trịnh Húc Thành!” Tây Phong vừa nói, vừa vươn tay.
Nhan Như Y kinh ngạc, vội vàng cầm tay anh ta.”Hân hạnh!”
“Mấy người chúng ta đều là anh em rất tốt, anh đứng hàng thứ ba – lão Tam !” Trịnh Húc Thành lại bổ sung một câu.
“Chu Dương, gọi anh Chu đại ca là được!” Chu Dương cũng chính là Bắc Phong, từ trên ghế đứng lên, chính thức giới thiệu, Nhan Như Y tràn đầy tôn trọng, đưa hai tay ra cầm.”Anh đứng hàng thứ tư – lão Tứ!”
“Chào anh!” Nhan Như Y vội vàng chào hỏi!
Kiều Đang Hồng cũng chính là Đông Phong.”Cô bé, nhận thức nhau một chút, anh là Kiều Đang Hồng, về sau gọi anh Kiều đại ca là được!”
“Anh khỏe ạ!” Nhan Như Y hận mình không thể có ba đầu sáu tay để cúi chào.
Hoắc Doãn Văn gác một tay qua vai cô, bổ sung.”Như Y, đây là huynh đệ của anh, mọi người gọi anh ấy là lão đại!”
“Kiều đại ca!” Nhan Như Y ngoan ngoãn kêu một tiếng, vậy Hoắc Doãn Văn chính là lão Nhị rồi?
Như Y liếc anh một cái, lại nhìn ba người đàn ông ngọc thụ phong lâm trước mặt, không hiểu tại sao đem mình giới thiệu cho anh em của anh biết. Quan hệ bọn họ. . . phải bí mật, ai cũng không thể biết!
************************************
Trong lòng Nhan Như Y thật nhiều nghi vấn, nhưng sau đó mọi người cùng đi ăn cơm, chỉ có thể đem nghi vấn để qua một bên!
Mấy huynh đệ của anh đối với cô rất tốt, rất tôn trọng, cũng thích trêu chọc cô, cứ gọi cô là cô nhóc này, cô nhỏ nọ!
Nhất là lão Tam Trịnh Húc thành đặc biệt hài hước, cái sức lực đó so với Cao Hải còn cao gấp nhiều lần!
Thông qua câu chuyện bọn họ nói với nhau, cô có thể hiểu ra một chút, lão đại Kiều Đang Hồng đang hoạt động trên chính trường, đương chức rất lớn.
Lão Tam Trịnh Húc Thành hình như cũng là dân làm ăn, chỉ là buôn bán không có hạng mục gì cụ thể, nhưng mà anh hình như là Quan Nhị Đại, cho nên một chút cũng không thiếu tiền.
Lão Tứ Chu Dương là quân nhân, nghe nói nhà anh ba đời đều làm lính!
Mấy người này đều gia thế hiển hách.
Lúc giải tán sau bữa tiệc, Trịnh Húc Thành ở bên tai cô nói một câu.”Nhóc con, lão Hoắc vì để cho cô vui vẻ, thật là nhọc lòng a!”
Cô không phải là người ngu, cô có thể cảm thấy anh rất dụng tâm quan tâm chăm sóc cô ——
“Làm sao anh biết em đi chơi mạt chược?” Cô hỏi. Nếu như bây giờ cô còn không biết tất cả đều là do anh an bài, cô quả thật rất khờ khạo!
Đang lái xe Hoắc Doãn Văn nhìn cô một cái, như có điều suy nghĩ.”Nếu như mà anh nói ra rồi, em có tức giận không?”
“Phái người đi theo em?” Cô trực tiếp hỏi.
Ừ!” Anh gật đầu một cái.
Nhan Như Y nhìn anh, nghĩ tới mình phải nên làm như thế nào, làm sao làm đúng. Về sau, hai người bọn họ nên đi nơi nào?
“Hi vọng em sẽ không trách anh, bởi vì anh đã làm tổn thương em rất sâu nặng, nên anh rất lo lắng cho em. Nhưng. . . . . . Anh không có biện pháp tự mình đi an ủi em, anh chỉ có thể làm, phái người theo dõi em, anh muốn biết tình huống của em, muốn xác định em đang bình an!”
Một phen tình thâm ý nặng, mặc dù biết mình bị theo dõi, cô thật không muốn nói nặng anh.”Em không trách anh!”
Anh vẫn điều khiển xe lăn bánh, Như Y nhìn chăm về phía trước, nơi lấp loáng những ánh đèn.
“Lúc em vào đại học có thi bằng lái xe không?” Anh đột nhiên hỏi.
“Thi, chẳng qua sau đó cũng không sờ đến!”
Hoắc Doãn Văn hất cằm lên phía trước, chỉ cho cô chiếc xe phía trước.” Chiếc màu đỏ kia chạy đầm tính năng thật không tệ, style mới của năm nay!”
“Nếu như anh phải mua cho em, thì không cần!” Cô