
là đại pháo, chẳng chốc lát cô thua sạch, mà cũng thua hơn một vạn khối!
Thả một con bài xuống, thua thêm một điểm Thanh Phong, Nhan Như Y nhăn nhó để bộ mạt chược xuống bàn, nói với người đàn ông ngồi ở cửa Bắc Phong: “Thật xin lỗi, tôi không thể chơi nữa, tôi phải đi!”
Vừa nói chuyện, cô vừa đứng lên!
“Cô bé, cô không thể đi a, cô đi rồi, bàn mạt chược này liền không thể đánh được!” Người đàn ông ngồi ở cửa Đông Phong nói.
“Đúng nha, ta bên này mới hồ được một thanh, làm sao cô có thể nói không chơi là không chơi!” người đàn ông ở Bắc Phong tiếp lời.
Lão già họ Trịnh ở cửa Tây Phong trực tiếp kéo tay Nhan Như Y.”Cô bé, không thể chơi xấu như vậy nha, mới vừa rồi cô bé thắng, còn chơi sôi nổi như vậy, mới thua chút đã không có nghĩa khí rồi!”
“Tôi thật sự có chuyện cần đi!” Nhan Như Y giật tay lại!
“Nếu cô nhất định muốn đi, vậy cũng được, cô cứ đưa tiền thua ra đây!” Nhan Như Y bỗng chốc mở to mắt.”Lúc nãy ông đâu có nói như vậy. Nếu biết chơi có tiền, có đánh chết tôi cũng không ngồi chơi!”
Lão Trịnh gật đầu liên tục.”Đúng, lúc nãy tôi nói như vậy, nhưng cô cũng phải đợi bạn cô quay lại thay chỗ? Cô bỏ đi như vậy, tí nữa bằng hữu đánh bài của chúng tôi quay lại, không thể tính toán nợ nần với anh ta được. Vậy chúng tôi mất trắng à?”
Nhan Như Y cũng không có tâm tư nghe người đối diện nói dài dòng.”Vậy ông có thể tìm người khác tới chơi chứ? Tôi đang chơi rất tốt, hẳn cũng rất nhiều người muốn đến đánh cuộc!”
“Như vậy sao được?”
“Vậy làm sao lại không được? Nếu như ông thật sự không tìm được người, tôi đi ra ngoài tìm một người thay tôi, có được hay không?” Nhan Như Y chỉ vào ngực mình, mất hứng nói!
Sau đó chạy ra hướng cửa chính! Đúng lúc đó, cánh cửa đó mở ra, một người bước vào! Nhan Như Y vừa thấy người tới, trong nháy mắt ngây người như phỗng, đứng ở trước cửa không nhúc nhích .
Anh . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . .
Nhan Như Y làm bộ như không để ý, cúi đầu cắm cúi bước.
Đứng ở trước cửa, Hoắc Doãn Văn lập tức giang tay kéo cô vào lòng.”Như Y, em muốn đi?”
“Buông em ra, em muốn đi!” Nhan Như Y cúi đầu, không nhìn anh, muốn rời khỏi chỗ đó ngay lập tức!
“Đi đâu? Anh đưa em đi!”
“Không cần, thật không cần!”
“Hắc, hai người các người ai cũng không thể đi, nói cho anh biết, cô bé này hiện tại thua chúng ta 18000 khối, hai người muốn đi, trước tiên, trả tiền đi đã! Ba người đàn ông chúng ta không rảnh ngồi đây bồi cô gái nhỏ chỉ thọt đầu ngón tay chơi mạt chược!” Lão Trịnh nhìn Hoắc Doãn Văn, khí phách nói!
Hoắc Doãn Văn nghe nói liền đưa ta vào túi quần, tìm ví tiền.
Nhan Như Y vội chặn tay anh lại.”Không, không cần anh thay em trả nợ!”
“Chuyện nhỏ thôi mà!” Hoắc Doãn Văn rất kiên trì!
“Em không cần, không cần!” Nhan Như Y cũng kiên trì giữ chặt tay anh lại, sắc mặt có chút khó coi, kêu lên một cách sốt ruột!
Hoắc Doãn Văn nhìn ra nàng mất hứng, trên mặt lại toát ra đối nàng áy náy!
Nhìn nét mặt khó hiểu của anh, cô bực tức, tại sao lại trút giận lên anh? Ngay từ đầu, cô đã lựa chọn rồi chẳng phải sao, suy nghĩ kỹ càng, cô làm gì có tư cách nổi giận với anh!
Ấm ức điều chỉnh lại cơn bốc hỏa của mình, Nhan Như Y quay lại bàn mạt chược!
“Phanh ——” Đặt mạnh ví da lên bàn.”Không thả tôi đi sao? Tốt, vậy chúng ta tiếp chơi, không phải là muốn chơi cho đến khi bạn các anh xuất hiện sao?”
Người đàn ông ngồi ở cửa Bắc Phong âm thầm nhìn Hoắc Doãn Văn một cái, sau lại lập tức phản ứng lại!
Ông Trịnh cười hì hì, nói với Nhan Như Y: “Cô bé, thật sảng khoái, đến đây, chúng ta tiếp tục chơi. Ai, thật ra, chơi là được rồi, dù sao nếu cô thắng, cô sẽ được tiền, còn nếu cô thua sẽ có người thay cô trả tiền. Chuyện tốt này cô bé đi tìm ở nơi nào được!”
“Chớ nói nhảm!” Như Y thúc giục, đưa tay ra bắt bài.
“Tốt rồi…!” Ông Chu ở cửa Bắc Phong, rất nhiệt tâm, chỉ chỉ cái ghế trống bên cạnh.”Đừng đứng ngay ra đó, ngồi uống nước trà đi. Nếu cô bạn gái nhỏ của anh không chơi được, anh phải nhận cửa đó!”
“Đúng, nước quả đâu rồi, phục vụ đi!” Người đàn ông ở cửa Đông Phong cũng nhiệt tình kêu lên, không có chút khách khí nào trong lời nói, âm thanh vui vẻ!
Nếu như Như Y chú ý một chút, có lẽ sẽ phát hiện giữa bọn họ tồn tại cảm giác quen thuộc nào đó. Nhưng cô bây giờ tâm tình quá kém, căn bản vô tâm quan sát tình huống chung quanh ——.
Chương 122 (2)
Hoắc Doãn Văn trầm mặc không nói, ngồi phía sau lưng Như Y, nhìn dáng vẻ cô chơi bài. Cô chơi bài rất chuyên chú, tựa như đang làm toán. Hơn nữa cô chơi rất thông minh, cơ hồ không có một con bài đánh lỗi nào, còn đếm bài rất nhanh chóng!
Chỉ là cuối cùng vận khí của cô kém một chút, mấy lần bị ba người kia chèn ép! Thua tiền cũng ngày càng nhiều, đã lên đến ba vạn rồi !
Ba vạn?
Nhan Như Y đứng ngồi không yên, trong lòng có chút nhũn ra, ba vạn đồng, ba tháng tiền lương đấy. Nàng nhìn ba người bọn hắn nam.”Bằng hữu của các ông lúc nào mới đến? Có thể gọi điện thúc giục anh ta hay không, tôi cùng bạn còn có chuyện phải làm!”
Cửa Đông Phong nhíu mày, nhìn sau lưng Nhan Như Y. Không lên tiếng!
Ông Chu ở Bắc Phong, trong miệng lẩm nhẩm một