
hững thứ này đều là những đồ cô mang về từ bệnh viện, nơi đó cứ một lúc lại chất đống đồ!
“Vậy sau này muốn ăn hoa quả sẽ không tốn tiền!” Kha Văn vừa đảo các loại hoa quả, vừa lẩm bẩm. “Ừm, đều là những loại hoa quả quý!”
Cô không nói gì thêm, lúc này cô đang đắm chìm trong vui sướng.
Nói thật, lúc hẹn hò với Từ Nhất Minh, cô cũng chưa từng vui như vậy, sáng sớm mở mắt đã tràn ngập mong chờ, cảm thấy bầu trời bên ngoài trở nên sáng sủa hơn…
Chương 114: Quan Hệ Cá Nhân Tốt Đẹp.
Hoắc Doãn Văn đã phẫu thuật được ba ngày, người đến bệnh viện thăm anh vẫn không dứt, sắp mười hai giờ, tất cả những lãnh đạo thành phố nói chuyện với anh đều đã rời đi. Cô mang theo cháo gà vừa làm đến cho anh, trợ lý Triệu lại gọi đến, nói lại có khách tới thăm rồi. Sau đó lại rất khéo léo nói cho cô biết, hôm nay đừng tới, vì chiều nay tổng giám đốc còn phải nghe báo cáo của các quản lý cao cấp trong công ty.
Cô biết Hoắc Doãn Văn nhất định rất áy náy, vì anh không có thời gian gọi điện cho cô. Cô nói không sao, nhưng cháo gà đã hầm xong, cô cũng nên qua một chút, đưa cháo gà cho trợ lý Triệu!
Trợ lý Triệu liên tiếp đồng ý, còn nói tổng gián đốc sẽ đưa xe đến đón, có chỉ khéo léo từ chối.
Ngồi tàu điện ngầm, cô đi đến bệnh viện, trớ lý Triệu đã đứng đó chờ cô.
“Trợ lý Nhan, hiện tại tổng giám đốc rất bận, cậu ấy rất muốn gặp cô đó!” Trợ lý Triệu nhận lấy bình giữ nhiệt, nói lời an ủi cô.
Nhan Như Y không có gì là không ổn, có thể thấy cô rất bình thường. Hơn nữa, cô nghĩ đến Hoắc Doãn Văn rất muốn gặp cô. “Ha ha, trớ lý Triệu, lúc anh ấy rảnh rỗi, anh đưa canh này cho anh ấy, rất tốt cho cơ thể!”
“Được rồi!”
“Ừm!” Cô gật đầu.
Lúc này, trợ lý Triệu lại chỉ lên trên. “Con rể họ Hoắc đang ở trên đó!”
“Con rể? Là chồng của đại tiểu thư nhà họ sao?”
“Đúng, là anh ta!” Anh nhìn cô.
“A, vậy anh ta cũng là có chút lương tâm hơn những người trong gia đình đó rồi…” Cô suy nghĩ khá đơn giản. “Quan hệ giữa anh ấy với chị cả và anh rể cũng không tệ lắm!”
Trợ lý Triệu phẩy tay, phủ định lời của cô. “Không phải đâu, còn không phải vì liên quan đến chuyện buôn bán, không liên quan gì đến quan hệ thân thích. Hình như quan hệ giữa vợ chồng đại tiểu thư nhà họ Hoắc không tốt lắm!”
“Hả?” Nhan Như Y giật mình. Đại tiểu thư nhà họ lớn lên kiêu ngạo, lại còn xinh đẹp như vậy…
“Tất cả đều là nghe nói!” Trợ lý Triệu nhỏ giọng nói.
Đang lúc đó thì cửa thang máy mở ra, một thân thể cao lớn đi ra, người đó khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua là một người đàn ông rất thành đạt, giày tây kiểu cách. Không giống với Hoắc Doãn Văn, phong cách của người này hơi cuồng ngạo, không kín đáo như Hoắc Doãn Văn.
Trợ lý Triệu nhét bình giữ nhiệt vào tay Nhan Như Y, tiến lên đón. “Bùi tiên sinh, ngài muốn đi sao?”
Người được gọi là Bùi tiên sinh gật đầu với trợ lí Triệu. “Đúng vậy, tôi còn có chút việc, đi trước!” Người đó dùng tay cầm điện thoại chỉ ra bên ngoài, nơi đó đang đậu một chiếc Land Rover.
“Bùi tiên sinh, ngài đi thong thả!” Trợ lý Triệu đưa đối phương lên xe.
Sau đó anh lại quay lại, nhỏ giọng nói với Nhan Như Y. “Chính là anh ta, Bùi Lệ Tuyển, tổng giám đốc công ty Bùi thị!”
“A!” Nhan Như Y hiểu ra, mặc dù cô không biết tập đoàn Bùi Thị, nhưng cũng có nghe qua. Tập đoàn Bùi Thị bắt đầu từ một công ty giải khát, sau đó đầu tư vào nhiều lĩnh vực, công ty nhanh chóng tiến quân ra thị trường Mĩ.
nói thế nào đi nữa, tổng giám đốc Bùi rất xứng đáng với Hoắc Doãn Lâm!
Vì biết lát nữa Hoắc Doãn Vãn còn gặp mặt các quản lý cấp cao trong công ty Nhan Như Y còn gặp mặt các quản lý cấp cao trong công ty, Nhan Như Y không tính đi lên, chỉ có thể lén lút như một tên trộm, lo lắng nói. “Trợ lý Triệu, tôi về đây!”
cô đưa bình giữ nhiệt lại cho trợ lý Triệu!
“Trợ lý Nhan, đi thong thả.!”
“Ha ha…” Thây trợ lý Triệu khách khí với mình như vậy khiến cô rất không thoải mái “trợ lý Triệu, anh mau lên đu, đừng để canh nguội…”
Trợ lý Triệu liên tục gật đầu, cô không quay đầu lại, nhanh chings ra khỏi bệnh viện.
đi khỏi được chừng mươi fmet, cô đi chậm lại. Cửa sổ phòng bệnh của anh ở đây, hiện tại anh có đứng ở của sổ hay không?
*** Tắc phẩm mới của Cơ Thủy Linh mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***
đang lúc cô chuẩn bị xoay người nhìn lên.
Điện thoại di động của cô lập tức vang lên, người gọi tới có số đuôi 3333
cô vui vẻ nhận điện thoại. “Alo..”
Hoắc Doãn Văn đứng trước của sổ, vuốt ve hình ảnh trên tấm kính thủy tinh, giống như đang vuốt ve cô vậy. “Như Y…”
Giọng anh trầm khiến long cô lay động, cô vội ngăn cản. “Anh đừng nói xin lỗi em, nên không em sẽ không dể ý đến anh!”
“Ha Ha….” Anh cười lên. “Anh không muốn nói xin lỗi em, anh chỉ muốn nói, anh rất nhớ em.”
“Ha Ha…” cô thả lỏng người, cười vào trong điện thoại, “Em cũng vậy.”
“Ừ…” Tiếng “ừ” này của anh rất dài.
“Sao vậy?” cô vội vàng hỏi.
“Như Y, anh đang đứng ở của sổ, gặp lại em rồi. Em mặc một chiếc áo màu lam, còn cài một chiếc kẹp tóc!” Giọng nói dễ nghe của anh truyền qua điện thoại!
Anh nói rất đúng, rất đúng. Nhan Như Y vuốt chiếc kẹp trên đầu mình, vội vàng nhìn lên. T