
Vũ Nghê lên , sau đó đem tất chân cùng với quần lót cởi xuống
Hiện tại , thân dưới của cô không còn vật gì cản trở ——
Anh vẫn nằm rạp ở bên chân cô , ánh mắt lượn lờ vào nơi u cốc rậm rạp ~ trực tiếp liếm hết chất lỏng bên trong. “Anh muốn nhìn thấy…… Bằng không , chúng ta đến phía trước đi……” Ven đường có đèn , ít nhất sẽ thấy rõ hơn.
“Không đi , đây là giới hạn cuối cùng của em rồi……” Vũ Nghê kiên quyết nói
“Haiz……” Lạc Ngạo Thực ảo não kêu lên lên , sau đó than nhẹ. “Biết vậy khi nãy lái xe đến đây , ánh sáng có thể rọi tới……” Chết tiệt , do mình đắm chìm quá , quên mất chuẩn bị sự tình.
“….. Anh nhanh lên một chút , ở đây thật sự rất lạnh……”
“Không lạnh…… hãy tin tưởng anh , sẽ không lạnh nữa……” Ra sức thề thốt.
“Bây giờ thì em đã rõ , nam nhân vì muốn chiếm được nữ nhân , chuyện gì cũng có thể nói láo !” Vũ Nghê nhỏ giọng ai oán. Còn nói không lạnh , làm sao có thể không lạnh……
“Ha ha……” Anh vui vẻ cười lớn , cũng không phản bác lời cô. Nhưng mà , trong đầu đang nghĩ biện pháp giúp cô bớt lạnh. Lạc Thực Ngạo nắm chặt cái mông Vũ Nghê , đè thấp gương mặt , chuẩn bị quan sát nơi đó ——
Ánh sáng xuyên qua khe hở lá cây , vô tình rọi vào vị trí mẫn cảm , để anh càng nhìn rõ hơn. Một màn sương mờ len lỏi đập vào mắt , Lạc Ngạo Thực đột nhiên thở mạnh. Ngay sau đó vội vàng mở miệng , tiếp cận chỗ kín của Vũ Nghê ——
“Dừng lại , Lạc Ngạo Thực , em bảo anh dừng lại , người giúp việc dường như đang đi ra……” Vũ Nghê nhỏ giọng kinh hô , bởi vì cô nghe được tiếng cửa mở
“Không thể , vì họ sẽ không bao giờ ngờ tới……” Lạc Ngạo Thực nhanh chóng hôn sâu vào đó , phát ra âm thanh ‘chụt choẹt’ , đồng thời đứng lên cởi bỏ quần sịp của mình , vật kia vốn đã cương cứng từ lâu ~~
Anh ôm chằm lấy cô , sau đó bất chợt đưa vật kia vào. Động tác mãnh liệt khiến cho nhiệt độ cơ thể tăng cao , còn chưa kịp thích ứng , cơ hồ cô muốn thét to , muốn đẩy anh ra , nhưng mà không còn kịp nữa.
Cơ thể Lạc Ngạo Thực hòa quyện vào phần bên dưới của Vũ Nghê , hơn nữa còn chủ động hôn cánh môi đỏ mọng , cơ hồ nuốt hết hơi thở gấp gáp của cô. Thân hình anh chậm rãi lắc lư về phía trước , sức mạnh kia như làn sóng to dập dờn đẩy mạnh từng đợt , như thể vỗ về vào nơi sâu nhất ở đáy đại dương , tựa hồ nhen nhóm tia hi vọng đánh thức dục vọng của đối phương
Chương 249: Ghen
“Ư… m ——” Mím chặt cánh môi , chậm rãi rên rỉ , âm thanh càng lúc càng nhỏ , như sợ người khác nghe thấy.
“A…. Ừ…..”
Lạc Ngạo Thực trắng trợn kêu lên , bộ dạng như con sư tử , ngông cuồng tuyên bố lãnh địa. Hành động ấy khiến cô vội vàng mút chặt môi anh , bao nhiêu hơi thở mạnh mẽ của anh cô đều nuốt trọn.
Anh há mồm , tiếp nhận chiếc lưỡi đang tiến vào , bọn họ cùng nhau dây dưa , hưởng thụ cảm giác mãnh liệt.
Động tác thành thạo khiến người bên dưới di chuyển theo từng nhịp điệu của mình , thuận tay anh còn giúp cô dựa người chống đỡ trên cây , hai bàn tay to cơ hồ vuốt ve da thịt trắng mịn. Tốc độ va chạm ngày một càng nhanh , thúc đẩy quá trình hòa quyện của hai cơ thể , không gian tĩnh mịch vang lên âm thanh ‘sụt sịt’
~”Nhẹ một chút……” Nhỏ giọng khuyến cáo người đối diện. “Em nghe được dường như có người đi tới !”
Tiếng bước chân từ xa truyền đến thật gần ——
Lạc Ngạo Thực cũng nhận ra được , anh liền kiềm hãm động tác , chậm rãi đung đưa thân dưới
Vũ Nghê khẩn trương đến độ không dám động đậy , rất sợ người khác bắt gặp
Tiếng bước chân ngày càng to , đi ngang qua vị trí bọn họ , hướng về một phía khác.
“Phù , thật may quá….” Vũ Nghê thở hổn hển , cảm xúc căng thẳng cũng ngừng. Mặc khác vẫn thấy người kia chưa chịu ngừng lại , hời hợt di chuyển , kịch liệt đưa vào rút ra ——
“Chúng ta trở về thôi !” Khi đã hết thỏa mãn , hô hấp từ từ ổn định , Lạc Ngạo Thực mới ôm Vũ Nghê vào lòng.
“Quần , vớ của em……”
“Không ai để ý đâu , váy có thể che lại……”
“Vậy thì sao ?! Ít nhất anh cũng phải nhặt chúng lên , chẳng lẽ muốn vứt ở đây ?!” Vũ Nghê ngượng ngùng trách cứ.
“Nơi này tối đen như mực , chẳng lẽ nhất định phải tìm ?! Ban ngày , ban ngày anh sẽ đến tìm lại !”
“Không được , ngộ nhỡ bị người giúp việc hoặc là các con phát hiện thì sao ?! Như thế càng thêm mất mặt. Bằng không anh cứ về trước đi , em ở đây tìm một lát……” Vũ Nghê bực bội đi tới bụi cỏ , cô ngồi chồm hổm xuống , mượn ánh sáng yếu ớt từ khe hở lá cây dò tìm
“Đi thôi , yên tâm , sáng sớm ngày mai anh sẽ đến tìm……” Ra sức khuyên nhủ , hiện tại anh chỉ muốn ôm cô vào ngủ thẳng một giấc.
“Lúc nãy anh cũng đâu có ném đi xa , một chút nữa thôi , có lẽ sẽ tìm được !” Miệng kiên trì nói , đồng thời tay sờ sờ bụi cỏ ——
Bàn tay nhỏ bé mò mẫm xung quanh , chợt phát hiện ra một vật gì đó có chút ẩm ướt , vả lại còn rất trơn tru ——
“A… á…” Ngay sau đó liền thét lên chói tai. “Ngạo Thực
Ngạo Thực
” Xoay người , nhảy cẫng lên , lập tức bổ nhào vào người trước mặt , hai tay hai chân cô siết chặt anh , bộ dạng giống như gấu trúc , đu bám không dám rời xa , trong cơn quẫn bách không dám khóc lớn. “Em…. em…”
“Thế nào ?! Đừng sợ , có anh ở đây !” Vừa an ủi , vừa không hiểu rõ cô gặp chuyện gì !