
òn có một cuộc phỏng vấn trước mắt , cô cũng không thể kéo dài thời gian thương tâm. Phải rồi , Vũ Nghê , mày cố lên. Ngồi ở một mình trong phòng , cô lau chùi nước mắt , chuẩn bị tập trung cho công việc
“Là nơi này ư ?!” Vũ Nghê theo sự giúp đỡ của người dẫn đường , đi tới căn hộ của một người. Đi tới lầu ba , so sánh với số nhà trong tài liệu , Vũ Nghê và tiểu Cao cùng nhau gật đầu:”Đúng rồi , là căn hộ này !”
“Căn hộ trông cũ quá , người sống trong đây chẳng lẽ đã bỏ tiền giúp đỡ từ thiện quanh năm ?!” Tiểu Cao nhìn những viên gạch màu đỏ , được xây chung quanh cầu thang
Người đàn bà này đã tận tình bỏ tiền giúp đỡ hơn hai mươi trẻ em nghèo thất học trong sáu năm qua , hoàn cảnh cũng nghèo khó như vậy sao ?!
“E hèm……” Vũ Nghê ý bảo tiểu Cao không cần lầm bầm , nhẹ nhàng gõ cửa chính:”Xin hỏi , có ai ở nhà không ạ ?!”
“Là người nào đó……?!” Bên trong truyền nhẹ một thanh âm , từ trong giọng nói có thể đoán đượccách sống hướng nội của người này
“Xin chào , chị khỏe chứ. Tôi là ký giả của đài truyền hình MBS , chịu sự ủy thác của nhiều học sinh , đến đây để tìm người đã giúp đỡ bọn trẻ vượt qua khó khăn” Vũ Nghê nhẹ giọng đáp trả
“…… Nơi này không có người mà các người cần tìm , tìm lộn địa chỉ rồi !” Người ở bên trong dừng lại mấy giây , sau đó mở miệng nói
“Chị à , chị có thể mở cửa ra không ?! Chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình , nếu như không có sự đồng ý của chị , chúng tôi nhất định sẽ không tự tiện tiến hành phỏng vấn !” Kinh nghiệm tích lũy xưa nay , khiến cô đoán được người này chính là nhân vật cô muốn phỏng vấn. Bởi vì người này rất bí ẩn , luôn làm việc từ thiện trong sự im lặng , nên chủ đài rất muốn có một bài viết về cô.
Vũ Nghê tiếp tục phát huy năng lực ăn nói , áp sát gần phía cửa chính:”Chị à , thật ra chúng tôi đến đây để trao lại món quà của những người chị đã từng giúp đỡ. Đây là tấm lòng của bọn nhỏ , chị có thể ra nhận hay không ?!”
“Tôi cái gì cũng có , món quà này các người mang về đi !” Người trong cửa cất giọng cao lên
Tiểu Cao giơ ngón tay cái lên , ý bảo người này chính là người mình cần phỏng vấn đây
“Chị à , chị mở cửa ra được không ?! Chị đã làm một việc từ thiện suốt bao năm qua , khiến cho nhiều người biết đến , bây giờ chỉ cần chị hô hào thêm , sẽ nhiều người tới tham gia tổ chức từ thiện……”
“Các người có đi hay không , hay để tôi gọi cảnh sát tới đây ?! Đi mau , không cần ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi……”
“Được , chúng ta đi thôi !” Vũ Nghê ý bảo tiểu Cao đi trước , mình sẽ ở lại đây chờ
“Chị , thế này có được không ?!”
“Để chị một mình thuyết phục !” Vũ Nghê nhỏ giọng nói
Tiểu Cao vốn biết trưởng nhóm lợi hại , cho nên tuân thủ gật đầu rời đi
Canh giữ ở cửa cầu thang , cô không nhịn được lại hồi tưởng chuyện lúc trước , bạn tốt cùng chồng trước ở chung một chỗ , nghĩ như thế nào , trong lòng cũng rất khó chịu. Quan hệ giữa bọn họ vốn dĩ không được bình thường ?! Loại người như Lạc Ngạo Thực , làm sao dễ dàng bỏ qua người đẹp trước mắt ?!
Chương 181: Toàn thân ướt đẫm
‘Ào’ một chậu nước lạnh hướng phía chân cầu thang dội xuống , toàn thân Vũ Nghê ướt đẫm.
“A……” Vũ Nghê hét lên , lau nước trên mặt , nhanh chóng quay đầu nhìn lại
Chỉ thấy bóng lưng gầy nhỏ của một người đàn bà , tiếng cửa phòng đóng lại cái rầm
“Chị à , chúng ta nói chuyện được không ?!” Vũ Nghê đuổi theo hô to
“Biến , nếu như cô không mau đi , đừng trách tôi tiếp tục dội nước , mau cút , ghét nhất bọn ký giả !” Người đàn bà bên trong quát lớn
Gió lạnh thổi qua hành lang , cô lạnh đến nổi cắn chặt hàm răng với nhau , quyết định rời khỏi đây trước.
Quần áo ướt đẫm , tóc tai bù xù , thân thể Vũ Nghê như muốn đóng băng , cô vội vàng xuống dưới lầu , đi ra con phố bên ngoài
Lạnh quá , bây giờ phải lập tức về đài ngay , nếu không thay ngay một bộ quần áo khác , cô nhất định sẽ cảm chết mất !
Nhìn những chiếc xe taxi chạy lướt qua , Vũ Nghê cảm thấy mình quá xui xẻo. Sáng sớm đụng phải chồng trước và bạn tốt , ra ngoài phỏng vấn lại bị dội nước , hơn nữa khí trời còn dưới bốn năm độ , cả đón xe taxi cũng không đón được.
Bộ dạng như một con ngốc , một mình đứng ở trên đường , để cho người khác ngạc nhiên soi mói
Chưa bao giờ bỏ qua bất cứ khó khăn nào , cô nhanh chóng tiến vào lối đi bộ , đối mặt với gió trời phương Bắc , nước mắt uất ức chảy xuống:”Tại sao mình lại xui xẻo như vậy , chuyện không tốt đều liên tiếp xảy ra trong một ngày ?!”
Chợt một chiếc xe quen thuộc chậm rãi dừng lại
Cô vô cùng ngơ ngẩn , cửa xe mở ra , người ở bên trong đi xuống:”Vũ Nghê , đã xảy ra chuyện gì , toàn thân vì sao ướt đẫm ?!”
“Tưởng Vũ Hàng , anh làm gì ở đây ?!”
“Đừng thắc mắc nhiều thế. Lên xe đi , toàn thân em lạnh cóng rồi đấy !” Tưởng Vũ Hàng vội vàng kéo cửa xe , đẩy cô ngồi vào trong
Không muốn phải cảm mạo , cô đành bước vào , không cách nào từ chối
Thiết bị sưởi ấm trong xe khiến cô dễ chịu , cơ thể bắt đầu buông lỏng:”Hắt xì……” Một chút ấm áp , cùng với tiếng hắt xì hơi.
“Anh đưa em về nhà , thuận tiện tắm nước nóng ?!”
“Không cần , nhờ anh chở em về đài được rồi !” Hi