
cả An Tiểu Nhã , một người phụ nữ lý trí , mà khi biết tin hắn kết hôn , vẫn phản ứng khóc lóc , một hai đòi treo cổ —— Một chiêu lừa bịp chả ra gì
An tiểu Nhã , tuổi còn trẻ , khôn khéo , giàu kinh nghiệm , lại giỏi giao thiệp , dung mạo xinh đẹp hào phóng. Hắn tưởng rằng nữ nhân này không đến nỗi giống như các nữ nhân khác , tự nguyện làm một tình nhân im lặng. Không ngờ tới trình độ học vấn cao , dáng ngoài xinh đẹp. Lại còn ồn ào hơn so với các cô gái khác , đã vậy còn không thể nói lý ——
Quả thật hắn đã được mở rộng tầm mắt , ngoại trừ việc đó , hắn không hề có chút cảm giác nào. Hai người ở chung một chỗ , người tình tôi nguyện. Vừa mới bắt đầu nói hay lắm , không giao tâm , không nói tình. Nữ nhân đến với hắn , tuyệt nhiên hắn không từ chối , nhưng đừng trách hắn phụ tình
Ngồi vào yên xe , trong đầu Lạc Ngạo Thực nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp kia , khóe miệng từng điểm từng điểm nâng lên
~~
Có lẽ hắn nên về nhà thôi , ngày đó đem Hoàng Minh Nguyệt đuổi đi , đưa cô trở lại biệt thự , hắn cũng chưa có gặp lại cô
~~
Hắn hạ quyết tâm , chân đạp ga , hướng nhà đi tới. Đến gần trời vừa rạng sáng thì bên ngoài truyền đến tiếng động xe hơi lái vào , từ từ dừng hẳn. Trên ghế salon Vũ Nghê trực tiếp nhảy xuống , chân đất chạy đến trước cửa. Đang lúc cô muốn kéo cửa , thì cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào
“Ngạo Thực” Vũ Nghê đứng ở cửa , miệng có chút kích động kêu lên
Tầm mắt của cô tự nhiên rơi vào trên người hắn , áo khoác cùng cà vạt tùy ý khoác lên trên cổ tay , nút cài của áo sơ mi bị mở mất 3 nút , lộ ra lồng ngực màu đồng cường tráng. Bộ dạng không nghiêm túc này của hắn , đối với nữ nhân mà nói , mấy phần càng có lực sát thương.
Nhưng lòng cô lại đau đớn ít nhiều , có thể đoán được hắn tuyệt đối không phải từ công ty trở về. Lạc Ngạo Thực nhìn vợ mình , trên mặt chợt lóe lên ~ chán ghét. “Tại sao còn chưa ngủ ?!” Giọng nói có chút lạnh như băng.
“Tôi có chuyện muốn nói cùng anh !” Cô thu hồi ánh mắt tưởng niệm , dịu dàng lên tiếng.
“Em biết tôi sẽ quay về ư ?!” Lạc Ngạo Thực ném áo khoác ngoài vào ghế sa lon. Ngay sau đó ngồi xuống. Bắt chéo chân , nhìn người đi tới.
Vũ Nghê lắc đầu một cái , thành thực mà nói: “Bà Vương có nói anh sẽ không về , nhưng là tôi muốn đợi đến một giờ ! Ngạo Thực à , tôi có vài lời muốn nói với anh. Thật xin lỗi , tôi cũng biết rõ giờ này anh rất mệt mỏi”
“Không gì , em cứ nói đi !” Hắn thu mắt lại , vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm , hài hước mà nói:”Ít nhất thì vợ của tôi chờ tôi không vì mục đích gì , điểm này làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm”
Vũ Nghê lúng túng cười một tiếng , cô hiểu ý của hắn , chính là không được tốn công dành tình cảm đối với hắn , như thế hắn sẽ chán ghét ! “Tôi muốn hỏi xem ngày mai anh có rãnh hay không ?! Có thể theo tôi về nhà một chuyến ?!”
Hắn lặng yên chốc lát:”Ngày mai sợ rằng không được , tôi có việc”
Chương 28: Con người nguy hiểm
“Nhưng mai đã là ngày thứ bảy chúng ta kết hôn , dù gì cũng phải về nhà tôi chứ !”
“Tôi muốn ~~ trước đây chẳng phải chúng ta đã nói , tôi chỉ cho em một ‘danh phận’. Hơn nữa , tôi nhớ cha rể có thể thông cảm công việc của tôi , ông ấy hẳn biết tôi rất bận !” Không phải là hắn không để thể diện cho cô , mà là hắn không muốn cô quá ảo tưởng , lại lấy cớ ‘được voi đòi tiên’. Phó Quảng Nguyên là người biết rõ cuộc hôn nhân này như thế nào , hắn cần gì phải ‘;gặp mặt’; để làm điều thừa ?!
“Tôi hiểu ý của anh. Không phải là tôi không an phận , bởi vì đây cũng là lễ nghi , nên tôi cầu xin anh —— cầu xin anh , theo tôi một ngày cho tròn lễ nghĩa , có được không ?!”
Mặc dù cha cô coi trọng sự nghiệp , vì sự nghiệp có thể hy sinh con cái , nhưng dù sao ông cũng là người thân duy nhất. Cô nhớ rõ lúc nhỏ , ông rất tốt và cưng chìu cô. Thậm chí có một lần hơi than trong nhà bị rỉ , tan việc trở về ông không ngại nguy hiểm , đem cô và em gái ôm ra ngoài. Sau đó ông bị đưa vào bệnh viện cấp cứu do bị hít quá nhiều lượng ô-xít-các-bon
Chỉ bằng một phần tình cảm đó thôi , cho dù ông có làm chuyện gì với cô , cô cũng không thể trách ông !
Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê thật lâu , hỏi một câu không liên quan:”Đây là nguyên nhân em gọi điện thoại đến công ty ?!”
“Đúng vậy !”
Lạc Ngạo Thực nửa cười nửa lắc đầu , tà oán nói:”Haizzz ~ em có biết hay không bởi vì cú điện thoại của em , mà hại tôi tổn thất một người bạn trên giường. Nàng vốn là xinh đẹp , lại hiểu chuyện. Kết quả nghe được cú điện thoại đó , trở nên hờn giận , trách móc tôi !”
Những lời này đối với Vũ Nghê mà nói , không khác gì tát thẳng vào cô , khuôn mặt má lúm đồng tiền trong nháy mắt trắng bệch. Mấy giây sau mới miễn cưỡng mỉm cười , đưa mắt nhìn gương mặt tà ác kia , bắt chước giọng nói nhẹ nhàng của hắn:”Vậy tôi xin lỗi. Bất quá , cũ không mất đi , mới sẽ không đến. Bằng thân phận của Lạc tổng giám đốc , người bạn trên giường sẽ không thiếu !”
“Ha ha , em không đố kị à ?!” Lạc Ngạo Thực giơ tay lên , bắt lấy Vũ Nghê kéo vào trong ngực
Vũ Nghê nhất thời chưa kịp phản ứng , đã bị Lạc Ngạo Thực cố định vững vàng , cô chỉ có thể đứng ở trong lòng hắn.